Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 806: Hỏi một chút cũng không được sao?

Cho tới bây giờ, tên thái giám này vẫn đang muốn kéo dài thời gian, thật đúng là xem hắn như một Ngưng Hồn phổ thông mà lừa.
Sắc mặt hoạn quan áo tím vẫn không thay đổi, hắn nhẹ giọng hỏi:
“Tam công tử, không biết là ngài…”
Hứa Nguyên lườm Vân Tụ ở bên cạnh, sau đó liếc nhìn hoạn quan này đầy ẩn ý, nhếch miệng cười:
“Thái giám, ngươi tên là gì?”
"."
Nam tử mặc một thân chế phục thái giám màu tím thoáng sửng sốt, có chút không hiểu vì sao vị Tam công tử tướng phủ trước mắt lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
Nhìn thấy thần sắc đối phương, sau khi Hứa Nguyên đứng dậy liếc qua Vân Tụ sau lưng hắn.
Chỉ thấy thần sắc nàng có chút muốn nói lại thôi, dường như muốn nhắc nhở thái giám phía trước, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Nhìn thấy một màn này, Hứa Nguyên cảm thấy đối phương hẳn là cũng không truyền âm.
Nói ra nguyên nhân chính mình phá hư sự tình, ở trong lòng cấp trên là một việc làm rất hạ giá, cho nên không bằng để cho cấp trên cùng tự thể nghiệm.
Chỉ có như vậy, cấp trên sẽ vì muốn che giấu sự bất lực của mình mới có thể hiểu được hành vi của nàng.
Hành lang im ắng trong chớp mắt, chỉ có huân hương vẫn thoang thoảng như cũ.
Thái giám áo tím rất nhanh đã trả lời với vẻ chắc chắn:
"Bẩm Tam công tử, nhà ta họ Mi, tên độc nhất một chữ Điền."
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm hắn, ý vị thâm trường nhẹ gật đầu:
"Mi Điền. Tên rất hay."
Thái giám áo tím nghe vậy nhẹ giọng cười nói:
"Tam công tử, không biết vì sao đột nhiên lại hiếu kì tính danh nhà ta."
"Hỏi một chút cũng không được sao?"
Hứa Nguyên lắc đầu, tự mình đi đến phía một phiến tường khác, áo trắng theo gió khẽ vuốt, thanh tuyến nhu hòa:
"Kỳ thật a, mưu đồ bí mật lần này chủ tử các ngươi và Thanh Diễm bản công tử vốn không muốn tham dự, ngay từ đầu khi Thanh Diễm lôi kéo ta, ta cũng đã cự tuyệt, dù sao chúng ta đều biết đây là sự tình nội bộ Hoàng gia, Tam công tử tướng phủ ta tham dự ít nhiều có chút không tiện."
"."
Nhìn phương hướng nam tử quần áo không chỉnh tề đi đến, thái giám áo tím bỗng nhiên cảm thấy một tia khó giải quyết.
Mệnh lệnh của cha nuôi mặc dù nói rằng không để cho bất luận kẻ nào đi vào mật phòng, nhưng kỳ thật câu này chính là nhằm vào vị Hứa Trường Thiên này.
Cân nhắc tu vi của đối phương, hắn coi như đây là một việc không thể dễ dàng hơn được nữa, nhưng tại sao một giới Ngưng Hồn lại có thể nhìn thấu huyễn cảnh mà hắn dùng đạo uẩn bày ra?
Nhìn đối phương từ từ đi vào cửa phòng, thanh âm của thái giám áo tím cũng hơi trầm thấp xuống:
"Nếu nói như thế, Tam công tử ngài hẳn là không định đi vào?"
Dừng chân lại, Hứa Nguyên đứng ở trước cửa phòng, nửa xoay người lại cười nói:
"Đi chứ, đương nhiên là phải đi, cũng đã đến đây rồi sao có thể không đi?"
Thái giám áo tím mỉm cười, thanh âm cung kính:
"Vậy mời công tử theo ta cùng nhau tiến vào."
Hứa Nguyên nghe vậy cười, nâng một ngón tay lên điểm một cái vào đối phương giữa hư không:
"Các ngươi a, thật sự là cao thủ giả bộ hồ đồ, ta cũng đã đến cửa ra vào rồi, còn muốn giả bộ nữa a?"
Thần sắc thái giám áo tím không chút nào thay đổi, hơi thu nạp y phục thái giám rộng rãi, thi lễ một cái:
"Tam công tử, nhà ta nghe không hiểu ý ngươi đang nói gì a."
"Nghe không hiểu cũng không sao."
Hứa Nguyên cũng không tiếp tục để ý tới đối phương, trực tiếp đưa tay đặt trên cửa phòng trước mắt, sau đó hơi dùng sức.
"Két, băng!"
Một tiếng giòn vang yếu ớt quanh quẩn trong hành lang yên tĩnh.
Vách tường trước mắt vẫn là vách tường như cũ, nhưng cánh cửa trong cảm nhận của linh thị đã bị đẩy ra.
Hứa Nguyên hừ cười một tiếng:
"Nếu đã nghe không hiểu, vậy chính ta tự đi vào là được."
Dứt lời, hắn liền cất bước vọt tới vách tường trước mắt.
Nhưng vào lúc này, thái giám áo tím bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh thân hắn, đưa tay ngăn cản hắn, cực kỳ cung kính:
"Tam công tử, phía trước là vách tường."
"."
Nhìn tay áo màu tím dày đặc hoa văn dị thú trước mắt, đáy lòng Hứa Nguyên thở dài một tiếng, nghiêng đôi mắt, ánh mắt đã như lưỡi dao sắc tận xương:
"Ngươi làm gì vậy?"
Thái giám áo tím thấp mắt khoanh tay, thanh tuyến càng thêm cung kính:
"Tam công tử ngài hình như đi lầm đường, thân thể ngài đáng giá vạn kim, cẩn thận va chạm."
"Ha ha ha "
Hứa Nguyên trầm thấp cười hai tiếng, lập tức nhìn thái giám đứng bên cạnh, nhếch miệng cười:
"Mặc kệ ta có hiểu nhầm hay không, ngươi đây là quyết tâm không cho ta đi vào sao?"
Thái giám áo tím rủ đầu xuống thấp hơn, nói khẽ:
"Nếu như mạo phạm Tam công tử, sau này nhà ta sẽ tự mình thỉnh tội với thái tử điện hạ, cho Tam công tử một câu trả lời chắc chắn hài lòng."
"Thỉnh tội?"
Tròng mắt Hứa Nguyên nhìn thoáng qua bàn tay của mình, chỗ ngực hiển hiện lên một vòng huyết quang:
"Không cần, Thái tử đã quản chó của hắn không tốt, vậy bản công tử sẽ thay hắn quản."
Bạn cần đăng nhập để bình luận