Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 972: Lo lắng cho ta sao?

Nhưng điều này cũng không hề đại biểu Thiên Diễn không còn là thiếu nữ kiêu ngạo lúc ban đầu kia.
Ngạo khí của nàng, phong mang của nàng, những tài năng có thể đâm lóa mắt người khác của nàng vẫn tồn tại như cũ.
Chỉ là những thứ này đều bị nàng che dấu sâu trong đáy lòng chính mình, đổi lấy tình yêu của hắn.
Mảnh vỡ kí ức trong ảo cảnh điểm điểm tích tích xông lên đầu, Hứa Nguyên không tự chủ được đưa tay lên xoa chén sứ vẫn còn ấm áp trước mặt.
Thứ Thiên Diễn muốn kỳ thật rất đơn giản.
Nàng hi vọng hắn có thể thu tâm, hi vọng hắn có thể chỉ ở bên một mình nàng mà thôi.
Dù là bình bình đạm đạm, dù chỉ là một cái nhà tranh chỗ hương dã.
Một ngụm uống cạn nước trà nàng lưu lại trong chén sứ, Hứa Nguyên chậm rãi chống đỡ đầu gối đứng lên.
Yêu cầu này của Thiên Diễn cũng không quá phận, thậm chí có chút hèn mọn.
Nhưng rất đáng tiếc.
Hắn không làm được.
Chí ít, hiện tại không làm được.
Linh thị quỷ mị lại lần nữa đảo qua mỗi một nơi hẻo lánh trong phòng nhỏ, mà dĩ nhiên hoàn toàn không cảm ứng được khí tức của Thiên Diễn.
Tùy ý lấy ra một dải đai lưng, buộc tóc dài tán loạn sau đầu mình lên, Hứa Nguyên thu liễm tình cảm phức tạp lan tràn trong lồng ngực, yên lặng đi tới cửa sương phòng.
Hiện tại hắn phải đi thông báo cho Lâu Cơ biết.
Dựa theo thói quen của Thiên Diễn trong ảo cảnh, mỗi một lần bị ủy khuất thương tâm rời đi, Thiên Diễn cũng sẽ không đi quá xa.
Cuối cùng nàng cũng sẽ bồi hồi chung quanh hắn, sau đó trong một buổi sáng sớm, hoặc là ban đêm, hoặc là thời điểm nào đó nấu nướng đồ ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp mắt của nàng sẽ lại đột nhiên trở lại bên cạnh hắn.
Chờ hắn dỗ dành nàng hai câu, sau đó lại kết bạn mà đi tiếp.
Nhưng đây không phải thứ mà bây giờ Hứa Nguyên hắn muốn nhìn thấy, cho nên hắn phải đi nhờ Lâu Cơ triệt để kéo Thiên Diễn ra xa.
Chỉ có như thế, ở sự tình sau đó Thiên Diễn mới không đứng trước tình huống lựa chọn lưỡng nan.
Dù sao, người của Giám Thiên Các thế nhưng sắp chuẩn bị đến ám sát hắn.
"Kèn kẹt —— "
Cửa phòng vừa mới mở ra, bước chân Hứa Nguyên liền lập tức dừng lại.
Phía ngoài hành lang có một nữ nhân đang đứng đấy.
Váy ngắn trắng thuần rộng rãi khoác lên trên thân thể mềm mại, bộ ngực cao ngất chống lên, xương quai xanh tuyết cơ hiển hiện.
Nhìn thấy Hứa Nguyên bước ra, nữ tử lập tức hạ thấp người thi lễ:
"Công tử."
Hứa Nguyên liếc đối phương một chút, tạm thời cũng không có tâm tình đi thưởng thức cảnh đẹp uyển chuyển của nữ tử, liếc đối phương một cái thuận miệng hỏi:
"Mộ Hi, Lâu Cơ ở đâu?"
Bạch Mộ Hi nghe vậy trong mắt lấp lóe một vòng dị sắc, nhanh chóng nhìn một cái vào trong cánh cửa, không phát hiện thân hình vị thánh nữ kia, sau đó liền lập tức nói:
"Hồi công tử, Lâu tổng trưởng mới vừa đi xuống tầng dưới chót lầu các."
Tầng dưới chót?
Con ngươi Hứa Nguyên nhắm lại, trong đầu hiện lên Tĩnh Tuyết Lam bị nhiễm dịch bệnh không biết tên kia.
Xem ra Lâu Cơ hơn phân nửa lại đang cùng với Lạc Hi Nhiên đi mân mê tiểu bạch kiểm kia.
Thầm nghĩ vậy, Hứa Nguyên nhìn tiểu bạch trước mắt, thấp giọng hỏi:
"Ta đã biết, Mộ Hi ngươi ở đây đợi ta làm gì? '
Đôi mắt Bạch Mộ Hi sáng lấp lóe trong chớp mắt, rủ xuống đầu, thấp giọng nói:
"Vừa rồi ta cảm giác Thánh nữ đại nhân rời đi, cho nên… cho nên mới đến nhìn công tử ngài."
"Đây là đang lo lắng cho ta?"
".. n."
"A ~ "
Hứa Nguyên nhìn tiểu bạch buông thõng đầu nhu thuận dị thường trước mắt, đưa tay vuốt vuốt đầu của nàng, cười nói:
"Không cần lo lắng, một chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi, ngươi trở về phòng tu hành đi."
Dứt lời, hắn liền quay người muốn đi, nhưng lại bị Bạch Mộ Hi kéo góc áo lại.
Tiểu bạch lặng lẽ giương mi mắt liếc qua thần sắc của hắn, hỏi dò:
"Công tử. Có cần Mộ Hi đi an ủi Thánh nữ đại nhân một chút không a?"
"."
Hứa Nguyên sửng sốt trong chớp mắt, lập tức trong lòng mỉm cười, tâm tình ngược lại hơi khá hơn một chút.
Nếu như Thiên Diễn, Lý Thanh Diễm, tảng băng lớn kia đều hiểu chuyện như tiểu bạch thì tốt.
Lấy thông minh của tiểu bạch, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn vào lúc này, nói là an ủi, vậy tất nhiên là an ủi.
Nếu như là dưới tình huống bình thường, hiện tại để tiểu bạch đi an ủi Thiên Diễn một chút, nếu cố gắng không chừng còn có thể đưa đến hiệu quả không tệ.
Nhưng bây giờ… vẫn là thôi đi. ‌
"Không cần, ngươi trở về phòng tiếp tục tu luyện, tranh thủ sớm ngày luyện ra được đạo uẩn."
".... Vâng."
Bạch Mộ Hi nhìn ra tâm tình Hứa Nguyên không tốt, lần nữa thi lễ một cái, cung kính nói:
"Mộ Hi.. Nhất định không để công tử thất vọng.”
Dứt lời, nàng không nhúc nhích, cung kính đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh công tử biến mất tại chỗ ngoặt hành lang.
Chuyện nàng muốn làm đã làm xong.
Nàng tự biết chính mình trong lòng công tử không sánh bằng những người khác, cho nên nàng cần bỏ càng nhiều công sức trên những chi tiết này.
Góp gió thành bão, có một ngày có thể để cho ánh mắt công tử dừng lại ở trên người nàng lâu thêm một chút.
Tách khỏi Bạch Mộ Hi, Hứa Nguyên trực tiếp đi thẳng tới mật thất ở tầng dưới chót của Huyền Ưng lầu các tìm Lâu Cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận