Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 856: Đều kiên trì được

Nghe thấy lời nói ấy, Hứa Nguyên bỗng nhiên nhẹ nhàng cười nhẹ.
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách từ bên ngoài lầu các truyền đến.
Tiếng cười đột nhiên vang lên trong bầu không khí ngưng trọng yên tĩnh trong phòng lộ ra cực kì không hợp.
Lát sau, tiếng cười ngừng lại.
Lâu Cơ nhìn chằm chằm hắn, trên môi chứa ý cười:
"Ngươi cười cái gì?"
Hứa Nguyên không trả lời vấn đề này, thanh âm có chút khàn giọng, yếu ớt nói:
"Tỷ, loại đau nhức này, đối với ta mà nói thực ra không tính là gì."
Đôi mắt đẹp của Lâu Cơ nhíu lại, khóe môi câu lên một độ cong nguy hiểm:
"Không tính là gì? Tỷ tỷ ta nhớ rõ ngươi thế nhưng rất sợ đau, nếu không thì sao lúc trước trong tướng phủ ngươi luôn luôn trốn tránh tỷ tỷ chứ?"
"."
Hứa Nguyên nghe vậy yên lặng.
Trước kia mỗi ngày Lâu Cơ đều mặc một bộ hoa phục trễ ngực đi lại tùy ý trong tướng phủ, sắc quỷ như hắn đương nhiên sẽ không bỏ lỡ một màn này.
Nhưng sau này hắn dần dần trở nên không dám nhìn, bởi vì nhìn nhiều sẽ bạo tạc.
Mỗi khi nhìn một chút, toàn thân sẽ có cảm giác nhói nhói không hiểu kéo dài nửa khắc đồng hồ.
Nằm trên mặt đất lăn lộn cầu xin tha thứ cũng vô dụng.
Ánh mắt Hứa Nguyên nhìn Lâu Cơ rất chân thành, nói khẽ:
"Tỷ, con người sẽ thay đổi."
"Tiểu quỷ này nói không sai."
Một thanh âm dịu dàng lạnh nhạt bỗng nhiên xen vào giữa hai người đang nói chuyện.
Một bóng người xinh đẹp không chút dấu hiệu nào xuất hiện ở chỗ lỗ thủng khoảng một trượng trên vách phòng nhỏ.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía người vừa tới.
Trong mắt Thiên Diễn mang theo một chút khó hiểu.
Nàng chưa từng thấy qua người này, hơn nữa ba động trên người đối phương rất cổ quái.
Lạc Hi Nhiên vừa đi tới gần, một bên nhẹ nhàng nói:
"Mặc dù tiểu quỷ này hành vi phóng đãng, không tuân thủ tôn ti lễ chế, nhưng không thể phủ nhận tâm trí hắn xác thực kiên nghị đến cực điểm."
Lâu Cơ đối với chuyện Lạc Hi Nhiên đi đến cũng không cảm thấy ngoài dự đoán, nhíu mày nói:
"Ngươi đi lên đây là để nói chuyện này?"
Nàng rất bất mãn đối với chuyện những người Giám Thiên các này có ý đồ nhúng tay vào quyết định nội bộ của tướng phủ bọn hắn.
Nếu như không phải có Trường Thiên ở đây nàng không tiện phát tác, phát sinh biến cố thế này, những người này đều đáng bị xách vào phòng giam Hắc Ngục.
Lúc này Hứa Nguyên bỗng nhiên thấp giọng thì thầm nói:
"Tỷ, nếu như ngươi không tin lời Hi Nhiên, vậy dù sao ngươi cũng nên rõ ràng thể chất năm đó của ta là hỏng bét đến cỡ nào. Những kinh lạc kia ngăn chặn toàn bộ phế thể trọng tố Tiên Thiên Đạo Thể hiện tại, thống khổ trải qua trong lúc đả thông kinh lạc, ta nghĩ ngươi hẳn là có thể tưởng tượng."
Nói xong, Hứa Nguyên bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng bất đắc dĩ nói:
"Hơn nữa loại thống khổ này ta hết thảy đã trải qua hai lần, mà mỗi lần ta đều kiên trì được."
Một lần là Tiên Thiên Đạo Thể.
Một lần là nghịch chuyển dị quỷ hóa thu hoạch linh thị.
Lâu Cơ nhìn thần sắc trong đôi mắt hắn, hơi có vẻ bực bội vuốt vuốt mi tâm.
Mạo hiểm.
Mạo hiểm!
Cũng biết là mạo hiểm!
Chuyện chỉ hơi không chú ý sẽ bỏ mình, lá gan tiểu tử này sao dám trở nên to như thế? !
Trầm mặc trong chớp mắt, đôi mắt đẹp của Lâu Cơ híp lại, chỉ vào trên giường lạnh giọng nói:
"Vậy lúc trước ngươi sao phải bày ra bộ dáng nửa chết nửa sống kia?"
Hứa Nguyên nắm hai tay thành một đám, không chút nghĩ ngợi trực tiếp nói:
"Đây không phải là vì có tỷ tỷ ngươi ở đó sao, ta cũng không có đam mê chịu ngược đãi, tỷ tỷ ngươi có thể nghĩ biện pháp giải quyết, ta cần gì phải chịu loại đau khổ này?"
"."
Môi đỏ nở nang óng ánh của Lâu Cơ há to, nhưng không nói thành lời.
Hứa Nguyên mỉm cười:
"Không vào hang hổ làm sao bắt được cọp con, ta cần Diễn Thiên thần hồn để cho ta trở nên càng mạnh hơn."
Ngộ tính thiên tư của hắn, chiến đấu tài tình của hắn so với thiên chi kiêu tử chân chính của thế giới này còn tồn tại chênh lệch rất lớn.
Nếu muốn thu hoạch được thực lực cùng đài với bọn hắn, chỉ có thể bổ sung tại những phương diện khác.
Nghĩ đến đây,
Hứa Nguyên đưa tay kéo cổ tay Lâu Cơ, nhìn chằm chằm con ngươi màu tím ma mị của nàng:
"Tỷ, tin ta."
"."
Nhìn kiên quyết trong mắt hắn, bực bội trong mắt Lâu Cơ càng đậm thêm mấy phần.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn khẽ thở dài một tiếng.
Hất tay của hắn ra, gõ lên mi tâm hắn một cái, trong mắt Lâu Cơ mang theo bất đắc dĩ, hừ nhẹ một tiếng:
"Sao có cảm giác tỷ tỷ ta lại biến thành ác nhân vậy chứ? Hừ, nếu Trường Thiên ngươi đã muốn làm, vậy cứ làm đi."
Hứa Nguyên nghe vậy trong lòng buông lỏng.
Nhưng cũng ngay lúc này, đột nhiên không gian bốn phía giống như ngưng kết.
Toàn bộ Huyền Ưng lầu các trực tiếp bị một cỗ Đạo Vực giống như thực chất bao phủ.
Lâu Cơ chậm rãi đứng lên từ trên giường, đảo mắt một vòng nhìn ba nữ tử còn lại trong phòng nói khẽ:
"Nhưng nếu Trường Thiên ngươi xảy ra chuyện, tỷ tỷ ta sẽ đưa tất cả ba người còn lại trong phòng này đi cùng ngươi."
Trên đỉnh cao, bốn người đứng cùng một chỗ thành hình cung trên bình đài.
Trèo lên đỉnh cao nhất, thu hết cảnh đẹp sơn hà vạn dặm vào trong mắt, mà gió lạnh trên đỉnh núi cũng phất qua các loại hoa bào trên thân những người này bay phất phới.
Một phụ nhân mỹ mạo dáng người bằng phẳng, một lão đầu chống quải trượng còng xuống, một nam nhân trung niên phong thần tuấn lãng, cùng với một tên mập.
Bề ngoài không giống nhau, thứ duy nhất giống nhau chính là khí tức của bốn người trên đỉnh núi đều kéo dài như thủy triều, thâm bất khả trắc.
Bốn người đứng trên đỉnh núi đều không nói chuyện, đứng đón gió lạnh thổi ước chừng nửa khắc đồng hồ.
"Ách."
Một thanh âm tắc lưỡi bỗng nhiên vang lên, thanh âm thô kệch rất bất mãn:
"Thái Sử Nhiên, tiểu tử ngươi dùng Thiên Các gọi chúng ta đến trên đỉnh cao vạn dặm này chính là để cùng ngươi uống gió tây bắc sao?"
Tiếng nói vừa phát ra, ba người còn lại đều nhìn về phía phát ra âm thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận