Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 786: Giống như nhà ngươi?

Hứa Nguyên nhíu mày, biểu tình trở nên cổ quái.
Hắn biết đạo lý vô tình nhất là nhà Đế vương, thế nhưng lần đầu tiên nghe thấy chuyện huyết tinh bên dưới Kim Loan bảo tọa ngăn nắp xinh đẹp, từ trong đáy lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Mười ba người...
Những người này cũng không phải là người ngoài, mà là máu mủ tình thân của bản thân mình.
Lý Quân Khánh thấy được thần sắc của Hứa Nguyên, đưa tay ra vỗ vỗ lấy bả vai của hắn, cười nói như không có vấn đề gì: “Con số này chỉ là những thứ mà ta biết được, số lượng không biết có khi còn nhiều hơn rất nhiều”.
Nói xong, giọng nói của hắn mang theo vài phần thổn thức cùng với may mắn: “May là bản vương đầu thai tốt, không ai dám chọc đến mẫu hậu, nếu không thì ngay cả bản vương có thể sống sót mà chào đời hay không thì cũng là một vấn đề lớn”.
Hứa Nguyên thở ra một hơi, sương trắng quanh quẩn trong đêm tuyết lạnh giá, cười như không cười: “Người nhà các ngươi, thật là máu lạnh”.
Vẻ tươi cười của Lý Quân Khánh không thay đổi, nhìn chằm chằm vào hắn mang ý vị thâm sâu một lát, rồi bỗng nhiên cười cười: “Trường Thiên, nhà các ngươi nếu không gục ngã, đại khái sau này cũng sẽ giống như nhà ta”.
“Giống như nhà ngươi?”
Hứa Nguyên cười khẽ một tiếng, hay tay giang ra: “Quân Khánh, ngươi đang ám chỉ ta về việc gì sao?”
Lý Quân Khánh ‘khục’ một tiếng: “Đừng làm ra cái bộ dạng này, huynh đệ chúng ta là thật lòng đổi được chân tình, đây là con đường bắt buộc phải đi qua của bất kỳ gia tộc lớn nào”.
Nói đến đây, Lý Quân Khánh xoa xoa cổ tay: “Hẳn là ngươi cũng biết, một phần của cải rất lớn của Hứa Phủ các ngươi, thực ra đều được bắt nguồn từ Phượng gia trước kia đúng không?”
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào đối phương: “Chuyện này thì tất nhiên là biết”.
Lúc trước, vị phụ thân kia vào kinh thành, đương thời thì đều là người đứng đầu cả văn thao lẫn võ lược. Khi Lý Diệu Huyền đăng cơ tiếp nhận đại thống, lập tức đề bạt lên làm Thượng thư Bộ Hộ, rồi cưới được mẫu thân của hắn là đại tiểu thư nhà họ Phượng.
Tất nhiên, mặc dù nói là cưới, nhưng thực ra là ở rể.
Dù sao, Phượng gia của năm đó cũng đường đường là hào môn thế gia, gần năm trăm năm qua xuất hiện tới hai vị hoàng hậu, bốn vị hoàng quý phi, ngoài việc ôm được hai thương hội quốc hữu của Đại Viêm hoàng tộc còn cầm chặt trong tay thương hội thứ ba của cả thiên hạ.
Tướng quốc phủ có thể phát triển đến ngày hôm nay, công lao trợ lực của Phượng gia là không thể bỏ qua.
Lý Quân Khánh thở ra một hơi thật dài, giọng nói bình thản: “Nếu biết cái này, vậy ngươi chắc cũng biết hiện tại những con cháu của Phượng gia đang ở đâu đúng không?”
Hứa Nguyên hơi suy nghĩ: “Đại đa số đều sống ở tổ trạch của Phượng gia dưới chân núi Tĩnh Nhã”.
Lý Quân Khánh lắc lắc đầu: “Trường Thiên”
“Ý của bản vương, chỉ là hỏi vì sao lúc trước Phượng gia ở Đế Kinh, hiện giờ ở Đế Kinh lại không có lấy một người?”
“Ừm, cữu cữu của ngươi thì không tính. Tuy rằng hắn họ Phượng, nhưng mặc kệ sự vụ”.
Hứa Nguyên híp mắt, không nói gì. Lý Quân Khánh khẽ cười một tiếng rồi tiếp tục nỉ non: “Xem ra ngươi không biết?”
Đôi mắt Hứa Nguyên hơi cụp xuống.
Lặng thầm làm một người thừa kế ở vị trí thứ nhất, tất nhiên là đã lật xem qua rất nhiều cố sự của các bậc cha chú khi còn trẻ. Tuy nhiên, đoạn quá khứ lịch sử này của Tướng quốc phủ lại không có một ghi chép nào ở trong điển tịch nội bộ.
Trầm ngâm mất một lúc lâu, Hứa Nguyên mới vỗ vỗ vào áo bào của mình, chậm rãi đi qua nơi mấy bông tuyết đang phiêu lãng dưới mái đình viện.
“Có nghe nói. Nhưng trong lưu trữ của Tướng quốc phủ không ghi chép nhiều lắm”.
Lý Quân Khánh vẫn ở tại chỗ không nhúc nhích, trộm cười rất lưu manh: “Bởi vì phụ thân ngươi đã thanh lý tất cả những lão đầu không nghe lời của Phượng gia”.
“Ừm. Mấy vị như là ông ngoại, mười mấy cữu cữu mụ mụ, thậm chí mấy huynh đệ còn ở trong tã lót, chỉ cần là có uy hiếp, đều bị Hứa Công thanh lý không chừa lại một ai”.
“Cho nên, hiện tại nhà ngươi tương thân tương ái, là được thành lập dựa trên mưa máu diệt vong của Phượng gia”.
Hứa Nguyên vô ý thức mà dừng bước, quay đầu lại, đôi mắt rất bình thản: “Ngươi... nói chuyện này với ta làm gì?”
Lý Quân Khánh nhếch miệng cười cười, ánh mắt thâm sâu: “Bản vương chỉ cảm thấy trong một số việc thì dường như Trường Thiên còn chưa hiểu rõ ngọn ngành. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đại khái là ngươi không có khả năng trở thành Hứa Công tiếp theo”.
Bỗng nhiên, không gian trầm mặc.
Trong đêm đen yên tĩnh, một tiếng cười khẽ vang lên đột ngột.
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào hắn: “Quân Khánh, quan hệ giữa chúng ta... tốt đến như vậy sao?”
Lý Quân Khánh đồng thời cũng cười lắc đầu: “Không. Nhưng bản vương cảm thấy, ở trên khía cạnh nào đó thì hai ta rất giống nhau, cho nên bản vương hi vọng ngươi có thể đi tới cuối cùng”.
“Nếu đã là như vậy, tại sao ngươi không tự mình đi đến cuối cùng?”
“Bởi vì, ta sợ chết”.
“...”. Hứa Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận