Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 868: Hiểu chuyện

Làm xong mọi việc, Bạch Mộ Hi cúi người thi lễ với Hứa Nguyên: “Công tử, Mộ Hi xin đi trước, ngài có việc thì xin tùy thời phân phó cho Mộ Hi”.
Dứt lời, nàng cũng không lập tức biến mất, mà xoay người đi ra cửa sương phòng.
Theo nhịp đi lại, eo mông lắc lư.
Hứa Nguyên vẫn ngồi bên cạnh Thiên Diễn, nhìn chằm chằm không rời mắt, mãi đến khi cửa phòng được khép lại thì hắn mới lắc đầu cười cười.
Sau đó.
Hắn cảm giác được bên hông mình bị véo mạnh một cái.
Lực đã thu lại, nhưng đau đớn vẫn thâm nhập vào cốt tủy như cũ, giống như là một miếng thịt bị xé ra.
Không hổ là cường giả Nguyên Sơ cảnh.
Thiên Diễn lạnh nhạt nhìn vào hắn, giọng nói băng lãnh:
“Ngươi cười cái gì?”
Hứa Nguyên xoa xoa cổ tay của mình, lại xoa xoa phần thịt mềm bên hông, cười nói rất ôn nhu:
“Ta đang cười Mộ Hi, thật sự là một đứa trẻ hiểu chuyện”.
Thiên Diễn hừ lạnh một tiếng:
“Nữ nhân tâm cơ thâm trầm”
Hứa Nguyên lại không cho là đúng:
“Ít nhất Mộ Hi không véo ta”
Hai hàng lông mày của Thiên Diễn nhướng lên, nhưng chỉ chớp mắt sau lại trở thành trầm mặc, nàng cắn môi, bất chợt hỏi:
“Hứa Nguyên, trí nhớ của ngươi đã khôi phục?”
Giọng nói của nàng mang theo xúc cảm mong chờ cùng với run rẩy.
Thấp thỏm, bất an, cùng với mong chờ cứ quanh quẩn không ngừng trong lòng Thiên Diễn.
Nàng cảm thấy sợ hãi nếu nhận được đáp án phủ định của hắn ta.
Nhưng trong đôi mắt dài hẹp của hắn thi thoảng lại có kim quang lóe lên, mang lại cho nàng một phần lòng tin.
Đồng tử đặc biệt của Diễn Thiên Quyết đại biểu cho người này thực sự đã có được Diễn Thiên Thần Hồn.
Lần này chắc hẳn hắn đã có thể nhớ lại.
Bất tri bất giác, nàng nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay lại, nhưng cặp mắt sáng ngời kia lại vẫn luôn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào gương mặt của nam tử ở trước mặt.
Ở giữa hai người, thời gian cứ lặng lẽ chảy qua, nương theo tiếng mưa rơi rả rích, nương theo cơn gió lạnh đìu hiu.
“Ừm”
Giọng nói trầm ấm của hắn rất nhẹ, nhưng giống như tiếng đàn rung động lên trong tâm thần của nàng.
Bỗng nhiên, hắn đưa tay, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai mảnh khảnh của nàng.
Thân hình của Thiên Diễn căng thẳng, đến một sát na kia xác định được áp án mới có cảm giác tim mình đập lại, hơn nữa còn đập nhanh hơn bình thường.
Một phần rất sợ hãi.
Nhiều phần rất chờ mong.
Bởi vì, nếu như cách này cũng không được, vậy thực sự nàng cũng không còn có cách nào khác.
Theo bản năng, vậy chuyển công pháp để tiến vào “Không cảnh”, bằng vào sự lãnh huyết vô tình tiến vào tư thái thần tính cực đại để chờ đợi phần đáp án này, nhưng cuối cùng vẫn không lựa chọn trốn tránh nó.
Sau đó.
“Không nói cho nàng biết”
Thân thể đang run rẩy nhẹ nhẹ của Thiên Diễn bỗng nhiên dừng lại, đồng tử đang nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên cũng từng chút một chuyển sang màu đen nhanh, cuối cùng trở thành ánh mắt như đang nhìn một người chết.
Không tiếng động.
Bỗng nhiên Hứa Nguyên ý thức được tựa hồ ở trong loại thời điểm này thì mình không nên đùa giỡn, hai tay thu về, há miệng, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, một lực lượng cường đại bắt đầu khuếch tán ra từ nữ tử ở bên cạnh.
Không khí ngưng đọng lại chỉ trong chớp mắt.
Bùmm! !!
Oành!
“Khục khục khục”
Ba âm thanh trầm đục vang lên.
Cả người Hứa Nguyên lập tức cắm thẳng vào bên trong giường lớn bằng gỗ kim đàn trạm trổ hoa văn tỉ mỉ.
Thật là đau.
Chất liệu của gỗ kim đàn rất cứng, thậm chí còn hơn cả sắt thép.
Vậy mà đập ra một lỗ thủng ở trên đó, Hứa Nguyên đang nửa ngồi nửa nằm ở trên giường chỉ cảm thấy thân thể mình sắp rã thành từng đoạn. Còn chưa kịp mang thân xác ra ngoài, đã thấy trước mắt xuất hiện một đôi chân trần trắng sáng như bạch ngọc.
“...”
Nhìn chằm chằm hai giây, sau đó ánh mắt Hứa Nguyên khéo léo lướt dọc theo đôi chân không tì vết nhìn lên.
Thiên Diễn đang lơ lửng trên không trung, đôi đồng tử hoàng kim từ trên cao nhìn xuống.
Rất lạnh, giống với cảm giác của một người đang trần truồng tắm rửa giữa bão tuyết phương bắc.
Nàng rất ghét tư thái bất cần đời này của hắn, ngay từ đầu cũng đã rất ghét!
Lúc nào cũng vậy.
Luôn là như vậy.
Mỗi lần nàng muốn có được một đáp án mang tính khẳng định của tên khốn này, hắn ta đều lấy thái độ bất cần đời để trả lời qua loa.
Hai vạn năm trước, thiên hạ rất lớn.
Nàng cùng với hắn đi rất nhiều nơi, nhưng hắn vẫn luôn không thay đổi.
Lúc nói ra lời đùa giỡn cũng là như vậy. Lúc làm chuyện mập mờ cũng là như vậy. Thậm chí sau khi muốn thân thể của nàng thì vẫn là như vậy.
Nàng biết hắn rất coi trọng nàng.
Nhưng phần coi trọng này làm sao có thể nặng nề được bằng với một lời khẳng định tựa thái sơn, mà giống như một tòa đình đài lầu các được xây dựng trên không trung, có thể đổ sụp xuống bất kỳ lúc nào.
Cũng bởi vậy mà nàng vẫn luôn luôn không nhìn thấy được suy nghĩ chân chính ở trong lòng hắn.
Cho dù đến đoạn cuối cùng của ảo cảnh, tâm của hắn cũng vẫn là như thế.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc của Hứa Nguyên, Thiên Diễn cố nén xúc động muốn nện một đạp vào bụng tên khốn này: “Đừng đùa với những chuyện như thế này, được không?”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận