Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 912: Làm cầm thú càng vui vẻ hơn

Trong lòng Đường Nhược Phủ hơi giận dữ, động tới Thánh nữ Giám Thiên Các, giống như là tuyên chiến với Giám Thiên Các, sau khi đè xuống tức giận, hắn chậm rãi nói:
"Nếu như giết nữ nhân kia, vậy so với tự sát có gì khác biệt?"
"Khác nhau? Khác nhau rất lớn nha."
Khóe môi Hứa Nguyên kéo lên một cái tiếu dung, ý vị thâm trường:
"Tiền bối, chết trong tay Giám Thiên Các, chí ít sẽ không chịu nhục."
Dứt lời, hắn đưa tay trực tiếp kéo chăn lông đắp lên bên ngoài thân Hạ Tình ra, liếc qua, cười nhẹ nói:
"Giai nhân như vậy nằm trên giường, so với làm nam nhân chân chính, làm cầm thú hẳn càng khiến cho người ta khoái hoạt."
"A tiền bối, ngươi đừng hiểu lầm, người thực thao không phải ta. Thiên Diễn còn ở bên ngoài chờ ta, lấy tính tình của nàng, nếu như biết việc này chỉ sợ một đoạn thời gian rất dài cũng không thèm phản ứng với ta. Vui vẻ nhất thời không đến mức khiến cho ta phải bốc lên phong hiểm như vậy, nhưng đây…."
Nói đến đây, Hứa Nguyên bỗng nhiên thay đổi, liếc qua rừng rậm bị bao phủ bởi sương mù màu trắng ngoài cửa, nhạt giọng nói:
"Cảnh Hách ta ngược lại có thể tìm một vài cầm thú chân chính trong Chư Kiếm cốc này tới cho các ngươi."
Nói xong, Hứa Nguyên một bên nhìn chằm chằm con mắt Đường Nhược Phủ, một bên đếm trên đầu ngón tay, âm thanh chầm chậm thì thầm:
"Sư Tử, Thiên Quỷ Hầu, âm Linh Đằng, a đúng rồi, còn có người bộ lạc La Sát. Nếu như tiền bối thực sự không muốn đi ám sát Thánh nữ Giám Thiên Các, tiểu tử ta cũng tuyệt đối không cưỡng cầu. Nhưng mà trước đó, mong tiền bối có thể chọn một loại trong số các cầm thú ta vừa nói cho các ngươi để đưa các ngươi lên đường.”
"Đương nhiên, nếu như tiền bối có nhu cầu giống loài khác. Ta cũng có thể thay ngài chộp bọn hắn tới."
Lời nói rơi xuống, hết thảy lành lạnh yên tĩnh.
Nhưng có điều vượt quá dự liệu của Hứa Nguyên chính là Đường Nhược Phủ vẫn còn duy trì bình tĩnh của bản thân.
Chỉ từ thần sắc trên mặt hắn, mảy may không nhìn ra trong lòng có một tơ một hào tức giận nào.
Nhưng ngẫm lại cũng dễ hiểu, Đại Viêm hoàng triều tốt xấu gì cũng có luật pháp Đại Viêm để bảo hộ các tu giả đê giai và phàm nhân, mặc kệ chứng thực như thế nào, tối thiểu cũng có loại vật này tồn tại.
Mà thế giới huyễn cảnh hai vạn năm trước này, cơ bản được xem như xã hội đen tu tiên và tông môn quân phiệt hỗn chiến, vị Kiếm Cuồng trước mắt đã sống trong thời đại này mấy chục năm, hẳn đã gặp qua thủ đoạn so với hắn còn càng thêm tàn nhẫn.
Thầm nghĩ, Hứa Nguyên ở một bên chờ đợi câu trả lời chắc chắn của Đường Nhược Phủ, một bên thuận tay kéo tấm thảm đắp lên cho Hạ Tình đang hôn mê nằm thẳng một lần nữa.
Ra oai phủ đầu cũng đã làm xong rồi, không cần thiết phải tiếp tục kích thích đối phương thêm nữa.
Hứa Nguyên luôn vui vẻ chừa lại cho đối tượng hợp tác một chút mặt mũi, dù sao loại vật này cũng là tôn trọng giá rẻ nhất.
Đường Nhược Phủ là một người thông minh, hơn nữa đối phương hẳn là rất yêu vị thiếu phụ trước mặt hắn.
Cũng bởi vậy, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn cự tuyệt đề nghị này.
Đương nhiên, nếu như Đường Nhược Phủ chỉ là một kẻ ngụy trang si tình, vậy chuyện này…
"Ngươi rất lợi hại."
Thanh âm trầm muộn vang lên trong nội đường yên tĩnh, suy nghĩ của Hứa Nguyên bị đánh gãy, ngước mắt nhìn lại, phát giác được trong mắt trong mắt Đường Nhược Phủ tựa hồ đã có một loại quyết tâm nào đó.
Hừm, xem ra bộ dạng chiến sĩ thuần yêu của đối phương cũng không phải là ngụy trang.
Khẽ cười một tiếng, Hứa Nguyên sờ lên cằm nói:
"Lợi hại? Ta cho rằng tiền bối chí ít cũng sẽ mắng ta một câu tiểu nhân hèn hạ."
"Ta đã từng nói, hèn hạ chỉ là vô năng cuồng nộ của người bình thường."
Lời nói Đường Nhược Phủ mang theo một tia bất đắc dĩ, nói khẽ:
"Lấy một thân Nguyên Sơ để tính toán bắt sống Bán Thánh, ta rốt cuộc cũng biết các ngươi tại sao có thể còn sống sót dưới sự truy sát của Giám Thiên Các."
"Tiền bối quá khen rồi, sự tình đào thoát khỏi truy sát vẫn là thuộc về công sức của tiện nội của ta thôi."
Hứa Nguyên xếp bằng ngồi dưới đất, chắp tay về phía đối phương, híp mắt cười nói:
"Trở lại chuyện chính, sự tình vừa rồi, tiền bối ngài có phải đã đồng ý?"
"."
Nhìn thật sâu vào Hứa Nguyên trước mặt, Đường Nhược Phủ có chút tốn sức sửa sang lại quần áo bị mở ra nửa hở của mình, thấp giọng nói:
"Nếu ngươi đã "Khẩn cầu" như thế, việc này nếu ta lại không đồng ý, vậy thì thật sự là không biết điều."
Ba.
Hai tay Hứa Nguyên vỗ vào nhau, lãnh ý trên mặt tan thành mây khói, thay vào đó là nụ cười như nắng ấm:
"Đa tạ tiền bối, tiểu tử ta biết tiền bối ngài sẽ không thấy chúng ta gặp khó khăn mà ngồi yên không quan tâm đến."
"."
Đường Nhược Phủ nhìn tốc độ trở mặt này của đối phương, khóe mắt nhảy lên:
"Nói thẳng kế hoạch của ngươi đi, Thánh nữ Giám Thiên Các cũng không dễ giết như vậy, theo hiểu biết của ta, trong vòng gần hai trăm năm đến nay, Thánh tử Giám Thiên Các chết trong tay người khác chỉ có Thiên Thụy mà các ngươi đã giết chết bảy năm trước mà thôi."
Hứa Nguyên phi thường đồng tình nhẹ gật đầu:
"Quả thực không dễ giết, nhưng mà đối với tiền bối ngươi mà nói cũng không tính là quá khó."
Đường Nhược Phủ nghe vậy nhíu mày, biểu lộ hơi có vẻ cổ quái:
"Ngươi là muốn ta dùng Hình Vô Đạo Vực để đi ám sát?"
"Ngài có thể hiểu là như vậy."
Cái Đạo Vực quỷ dị kia của Đường Nhược Phủ cũng không thích hợp để tiềm ẩn từ một nơi bí mật gần đó ám sát, bởi vì hắn không có năng lực ẩn nấp khí cơ tự thân, nhưng lại cực kì thích hợp trong lúc chiến đấu đâm minh hữu một đao.
Một khi "Neo điểm" được thiết hạ, vậy chính là khó giải.
Mà hắn làm thế nào để bố trí neo điểm, Hứa Nguyên cho tới bây giờ cũng vẫn không thể hiểu được rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận