Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1052: Nối Khóa Đồng Sinh

Nghĩ thầm vậy, tay Hứa Nguyên vung lên, đóng Tị Quang Trận vừa mở ra lại, ánh nắng ấm áp lại ngập tràn trong phòng.
Không rời giường ngay, kiểm tra nguyên khí xong thì vẫn còn ý hồn mà.
Mà ngay lúc Hứa Nguyên vừa cho ý thức chìm vào thức hải, lập tức hiểu được ý trong lời của Thiên Dạ ở cái không gian hắc ám kia.
Khóa Đồng Sinh.
Nữ nhân Thiên Dạ kia, khóa mạng của nàng và hắn lại với nhau!
Mà Khóa Đồng Sinh tương liên hai người này có hơi khác biệt với trong huyễn cảnh, khi ý hồn của Hứa Nguyên quét qua nó, hắn thậm chí có thể cảm ứng được vị trí bản thể của Thiên Dạ.
Mụ yêu nữ này có ý gì?
Điều kiện để cứu hắn khỏi không gian đen tối kia chính là khóa mạng của hai người lại với nhau lần nữa hả?
Hứa Nguyên chẳng hiểu nổi Thiên Dạ muốn làm gì.
Nên biết rằng bây giờ hắn mới chỉ là một kẻ Ngưng Dung Thân, mà nàng lại là Thánh Nhân ‘Thiên Diễn mạnh nhất thế gian.
Nối Khóa Đồng Sinh, chẳng phải là tương đương việc Thiên Dạ tự xích mình lại rồi đưa dây xích chó đó cho hắn ư?
Xích chó hai chiều.
Nghĩ không ra, Hứa Nguyên tạm gác nó lại.
Mà biến đổi trong thức hải cũng không chỉ có Khóa Đồng Sinh, như Hứa Nguyên đã dự đoán, ý hồn vốn dĩ tinh khiết không tì vết trong thức hải của hắn đã biến thành đen thui như mực.
Khóe môi lại dâng lên nụ cười như có như không, Hứa Nguyên quen cửa quen nẻo lôi nó ra khỏi cơ thể, lập tức nụ cười trên mặt đông cứng.
Một màn sương đen nồng đậm men theo ý hồn dò ra, quét ngang bao phủ toàn bộ phòng ngủ!
“...” – Hứa Nguyên.
Cổ họng đung đưa, nuốt một ngụm nước miếng, Hứa Nguyên lặng im thu ý hồn về trong cơ thể, mà sương đen tràn ngập trong phòng cũng tan biến ngay lập tức.
Thì ra cái màn sương đen bao phủ cả huyện Huệ Châu trong trí nhớ hắn lại là ý hồn của hắn!
Hứa Nguyên có ký ức, biết được sức mạnh của màn sương đen ấy. Trong phạm vi bảo phủ của hắn, cảm giác của tu giả cùng cấp gần như bị ngăn chặn hoàn toàn.
Từ ký ức, sở dĩ dễ dàng bị mỹ phụ trung niên và Lạc Băng Ly xua tan đi là do lúc đó ‘hắn chỉ là một quái vật hành động theo bản năng, căn bản không hề thao túng nó, chỉ cứ tản sương đen ra ngoài mà thôi.
Còn về Phượng Cửu Hiên...
Theo bản năng, cơ thể Hứa Nguyên run lên, lắc đầu.
Không tính cữu cữu kia, tu giả Thánh giai bắt nạt người khác bằng tu vi mà thôi.
Kiểm tra thân thể xong, lòng Hứa Nguyên đã về bình thản, thậm chí còn hưng phấn.
Tuy là suýt chết, nhưng nói thế nào thì chuyến này cũng trong cái rủi có cái may.
Cơ sở phần cứng đã đủ rồi, chỉ còn thiếu tu vi.
Xuống giường đứng thẳng, duỗi cái lưng mệt mỏi thật dài, chuẩn bị ra ngoài nhìn.
Xem cái chăn bông mỏng dính trên giường kia của hắn, chắc bây giờ vẫn đang là hạ – thu. Quãng thời gian hắn hôn mê không lâu lắm.
Trừ phi một giấc này của hắn nhảy thẳng hơn một năm.
“Kẽo kẹt"
Cửa phòng đẩy ra, Hứa Nguyên còn chưa kịp hít một hơi thật sâu thì hai tầm mắt đã chiếu vào người hắn.
Thân hình của lão phụ thân và cữu cữu gần như lập tức hiện ra trong sân.
Rất nhanh lại tới một tầm mắt thứ ba chiếu lên cái thân đã cứng đờ của Hứa Nguyên.
Hứa Trường Ca cũng tới, nhưng hắn đứng trên tường sân.
Ánh nắng ấm áp, luồng gió mát thổi hơi ấm lướt qua chiếc hồ trong đình viện, nhấc lên gợn sóng trên mặt nước.
Thời gian trôi qua từng giây trong không khí yên tĩnh.
Bị ba tầm mắt xem xét nhìn chằm chằm thật kỹ không nói một lời, trong chớp mắt Hứa Nguyên có ý định lùi về phòng ngủ đóng cửa lại.
Mặc dù biết bây giờ hắn an toàn tuyệt đối nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ không bị đánh đâu ha.
Hơi im lặng, Hứa Nguyên kiên trì, bước về trước một bước, vắt nụ cười trên môi, hỏi thăm dò:
“Phụ thân, mọi ngươi là đang...?"
Nghe tiếng vang lên, Hứa Ân Hạc và Phượng Cửu Hiên liếc nhau một cái, đều nhìn ra một loại cảm xúc nào đó như là “trút được gánh nặng trong mắt đối phương.
Làm người nhà, có lúc chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được nhiều thứ.
Bây giờ đúng là Trường Thiên tỉnh lại mà không phải là con quái vật lúc trước.
Nghĩ thầm, mắt Phượng Cửu Hiên cong cười, bước về trước một bước:
“Trường Thiên"
“Oong!” – Mới vừa ra tiếng, đột nhiên một âm thanh vang lên ngắt lời hắn.
Nhìn tên nhóc kia lấy Liễu Mộc Quỷ Nhận cầm trong tay, mắt Phượng Cửu Hiên cổ quái nhíu mày.
Liếc qua Liễu Mộc Quỷ Nhận mà hắn lấy ra theo bản năng, lại liếc về cữu cữu với ý cười trong mắt, Hứa Nguyên nuốt nước miếng, lặng im thu nó về.
Mặc dù không rõ thời gian bên ngoài đã qua bao lâu kể từ lúc hắn hôn mê đến nay, nhưng ký ức bị vị cữu cữu này đánh tơi bời dường như chỉ mới đây thôi.
Cũng bởi thế nên khi vừa chạm vào ánh mắt của vị cữu cữu áo trắng như tuyết ấy, hắn cảm giác ý thức của cơ thể mình xuất hiện một loại ký ức cơ bắp ứng kích nào đó.
“Khụ"
Ho nhẹ một tiếng, Hứa Ân Hạc đưa tay vỗ nhẹ bả vai của Phượng Cửu Hiên, ra hiệu để hắn hỏi.
Con ngươi hẹp dài của Phượng Cửu Hiên mang vẻ suy tư, khẽ thở dài, thân hình lập tức biến mất khỏi đình viện.
Dường như đứa nhóc này có đoạn trí nhớ kia.
Hắn đến là để xem trạng thái của nó, giờ nó đã tỉnh, tuy vẫn có nghi hoặc trong lòng nhưng đúng là không việc gì cần phải ở lại đây nữa.
Dù sao thì quả thật trước đó hắn ra tay hơi nặng.
Mà khi Phượng Cửu Hiên đi rồi, thân thể căng thẳng của Hứa Nguyên cũng dần thả lỏng.
1049 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận