Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 841: Ngậm miệng

Hứa Nguyên đưa tay dụi dụi tóc dài thiếu nữ nhu thuận trước mắt, ôn nhu nói:
"Vừa nãy đúng là ta không đúng, không nên làm ra loại hành vi khiến cho ngươi hiểu lầm."
Một đôi mắt đẹp màu vàng kim của Thiên Diễn chớp chớp, thần sắc có chút kinh ngạc.
"Nhưng cũng không nên a."
Mà thanh âm Hứa Nguyên lúc này bỗng nhiên xoay chuyển, mang theo chút nghi hoặc hỏi:
"Ta nhớ mang máng Mị Thần huyễn cảnh hình như là kéo dài khoảng hai mươi năm đi, thời gian lâu như vậy, Thiên Diễn ngươi vẫn luôn là…."
Thiên Diễn bỗng nhiên nhấc chân lần nữa đá "phanh" một cái vào bàn chân Hứa Nguyên, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi:
"Còn… còn không phải là bởi vì những cái yêu cầu kỳ kỳ quái quái kia của ngươi!"
Hứa Nguyên bị đau cúi người nghe vậy sững sờ, ngước mắt trừng mắt nhìn nàng:
"Yêu cầu kỳ kỳ quái quái?"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hoàn mỹ của Thiên Diễn đen đến mức dường như có thể vắt ra nước, ánh mắt quan sát Hứa Nguyên giống như đang nhìn một tên rác rưởi:
"Ngươi còn nói thêm câu nữa, ta liền ném ngươi xuống."
"."
Hứa Nguyên không nói tiếp, nhìn chằm chằm cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Thiên Diễn, liếm liếm khóe môi.
"."
Nắm đấm Thiên Diễn trong nháy mắt nắm chặt, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không biết bởi vì ngượng ngùng hay là xấu hổ, cả người cũng hơi run rẩy.
Hứa Nguyên thấy thế ho nhẹ một tiếng:
"Thiên Diễn, thực sắc tính dã, kỳ thật…."
"Ngậm miệng."
Thiên Diễn lãnh nhược băng sơn.
Hứa Nguyên im mồm, dời ánh mắt.
Nhưng cái dời mắt này rốt cuộc cũng không dời trở lại.
Hắn thấy được tiểu Bạch đang quỳ đoan đoan chính chính ở bên kia.
Tóc đen nhiễm nước mưa, đeo trâm cài, trên khuôn mặt tuyệt trác trang nhã uyển ước bởi vì một chút mưa móc mà tăng thêm vài tia vũ mị dị dạng, sa y rộng rãi màu trắng thêu hoa văn bị thấm ướt dán chặt lên thân thể mềm mại uyển chuyển của nàng.
Bạch Mộ Hi đang quỳ gối trước lỗ hổng nháy mắt nhìn chằm chằm hai người trong phòng, trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng cũng đã nghe hiểu một chút.
Công tử thích chuyện kỳ quái.
Nàng… hẳn là có thể thử đi hỏi khéo Thánh nữ một chút, xem cái gọi là kỳ quái kia rốt cuộc là chuyện gì.
Nghĩ đến đây, Bạch Mộ Hi chợt phát hiện ánh mắt công tử rốt cục cũng nhìn lại.
Yên lặng trong chớp mắt, Hứa Nguyên chợt phát hiện tiểu Bạch giật giật.
Tư thế thay đổi không lớn, nhưng chẳng biết tại sao lại có vẻ càng thêm dụ hoặc.
Sắc trời lờ mờ, mượn cảnh màn mưa, Bạch Mộ Hi buông thõng đôi mắt, nghiêng người quỳ gối trên mặt đất, bờ mông đứng thẳng, vòng eo và lưng ngọc tạo thành một đường cung mị hoặc, càng thêm rõ ràng dáng người xinh đẹp của nàng.
Hết thảy đều tĩnh mịch mà mỹ hảo.
Nhưng phần mỹ hảo này chỉ kéo dài trong một nháy mắt.
"Ầm!"
Côn sắt trong tay Thiên Diễn bỗng nhiên dùng sức nện trên mặt đất, phá vỡ phần mỹ hảo này.
Nàng nhìn hắn:
"Đẹp mắt không?"
Hắn một bên vừa vận chuyển công pháp, một bên mặt không đổi sắc nói:
"Bình thường."
"Hừ."
Hừ lạnh một tiếng, Thiên Diễn mang theo côn sắt trong tay đi đến phía Bạch Mộ Hi.
Đi tới gần, Thiên Diễn nhìn chằm chằm nữ nhân này:
"Ngươi cố ý?"
Bạch Mộ Hi nghe vậy thần sắc sững sờ, giương mắt, môi đỏ nhiễm nước khẽ mở, hơi có vẻ nhu nhược hỏi lại:
"Thánh… Thánh nữ đại nhân, ngài đang nói chuyện gì?”
Ánh sáng nhạt của màn mưa thuận theo lỗ hổng xuyên vào, trong phòng nhất thời im ắng, chỉ có gió thu hơi có vẻ âm hàn không ngừng quét qua váy áo dày đặc và tóc dài mềm mại của hai nữ tử.
Bộ dáng hai người chênh lệch có chút lớn.
Một người cầm côn sắt, toàn thân sạch sẽ gọn gàng, hùng hổ dọa người.
Một người nửa quỳ gối dưới đất, toàn thân chật vật ướt đẫm, người thấy mà thương xót.
Thiên Diễn siết chặt gậy sắt màu đen trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Mộ Hi một thân sa y màu trắng bị nước mưa thấm ướt cùng với hai khối thịt mềm mại trước ngực bị y phục ẩm ướt dán chặt lấy kia, cắn răng nói từng chữ:
"Cố ý đánh xuyên qua tường gỗ, ngươi từ lúc vừa mới bắt đầu đã có ý định câu dẫn tên đăng đồ tử kia a?"
Trong lòng Bạch Mộ Hi hiện lên một vòng kinh ngạc, nàng không nghĩ tới lời nói của Thánh nữ này sẽ trực tiếp như thế.
Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng trên mặt nhuộm dần mưa móc của nàng vẫn lạnh nhạt yếu đuối như cũ, ngước mắt thận trọng nhìn Thiên Diễn:
"Mộ Hi không có ý này, hơn nữa phiến tường gỗ này hẳn là do Thánh nữ ngài xuất thủ đánh xuyên qua."
Con mắt màu vàng óng của Thiên Diễn trong nháy mắt đảo một cái, nhìn chằm chằm hồ ly tinh câu dẫn người trước mắt này, hừ lạnh một tiếng:
"Vậy ngươi nói cho ta nghe thử, tại sao không dùng nguyên khí để che chắn nước mưa?"
Bạch Mộ Hi chớp mắt một cái, không hề do dự nhỏ giọng nói:
"Thánh nữ đại nhân, vừa rồi ngài nổi nóng, làm ngài tức giận Mộ Hi tất nhiên phải bị phạt, sao dám vận chuyển nguyên khí ngăn cản?"
Ngươi muốn khi dễ ta, ta đánh không lại, cho nên trực tiếp nằm ngửa bị đánh, hiện tại ngươi còn trách ta không phản kháng?
"."
Nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, hô hấp của Thiên Diễn hơi gấp rút một chút, môi đỏ hơi mở ra, nhưng chợt ngậm lại, lại mở, lại đóng.
Tuần hoàn mấy lần, hô hấp Thiên Diễn bắt đầu trở nên gấp rút.
Bạch Mộ Hi thấy thế ngước mắt nhìn thoáng qua, lại rủ tầm mắt xuống, bổ đao nói nhỏ:
"Thánh nữ đại nhân, nếu như Mộ Hi làm ngài tức giận, ngài có thể trách phạt."
Dứt lời, bên trong căn phòng mưa móc tán dật, Bạch Mộ Hi điều chỉnh tư thế quỳ của chính mình.
Giống như để thuận tiện cho Thiên Diễn ra tay quất nàng, nhưng tương tự càng thêm hiện rõ đường cong uyển chuyển mê người của nàng.
Thiên Diễn nhìn thấy một màn này, thân thể trực tiếp bị tức đến mức hơi run rẩy.
Nàng biết đây là do nữ nhân tâm cơ này cố ý hành động.
Bạch Mộ Hi chắc chắn nàng sẽ không ở trước mặt tên vương bát đản kia xuất thủ giáo huấn nàng, nhất là sau khi nói mấy lời làm nền vừa nãy.
Mà nếu dùng ngôn ngữ phản bác, nàng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Bởi vì logic trong lời nói của Bạch Mộ Hi rất thông suốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận