Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 740: Vô lễ

Thấy thế, đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Diễm khẽ nhếch, nhìn vào Hứa Nguyên đang ngửa mặt ngắm trời sao, sẵng giọng: “Đủ rồi. Nhìn cái gì mà nhìn. Trời tối như vậy, tu vi của ngươi thì nhìn thấy cái gì?”
“Khục khục”
Hứa Nguyên hơi xấu hổ, quay lại nhìn, lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, tại sao Thanh Diễm đột nhiên trở về?”
Nghe lời này, liệt hỏa lượn lờ trong đồng tử của Lý Thanh Diễm tỏa ra khí tức nguy hiểm: “Thế nào? Bản cung không thể trở về?”
Hỏng rồi. Hình như giẫm phải mìn.
Sắc mặt Hứa Nguyên không thay đổi, lại lộ ra vẻ buồn cười: “Sao vậy? Ta chỉ tò mò chuyện của Man Vương, nàng giận cái gì?”
Lý Thanh Diễm nhìn hắn thật sâu, cũng không có ý đồ theo đuổi đến cùng, nói: “Bản cung trở về là vì việc này”.
Nói xong, bỗng nhiên Lý Thanh Diễm nhìn vào Huyết Thần Thạch treo trên cổ Hứa Nguyên: “Tiền bối, thi thể Man Vương có vẻ cổ quái, quanh thi thể của hắn có loại khí tức nào đó loanh quanh luẩn quẩn, không biết ngài có biết đây là cái gì hay không?”
“Quá một nửa khả năng là thánh nguyên chưa tan hết của Thánh Nhân”
Thanh âm Lạc Hi Nhiên vang lên, lập tức huyễn hóa ra một thân thể ở bên cạnh, nhìn vào phương hướng rơi xuống của Man Vương, bình thản nói: “Thực ra điện hạ cũng không cần lo lắng quá mức, vị Man Vương kia cũng chỉ là mới tiến vào Thánh Nhân, thời gian quá ngắn. Rất nhiều thứ của thân thể Thánh Nhân mà hắn chưa thích ứng được, cũng rất nhiều thủ đoạn của Thánh Nhân mà hắn không biết dùng”.
“Là vậy sao...”
Lý Thanh Diễm than thở một tiếng, hỏi tiếp: “Nói cách khác, tiếp cận hắn sẽ không gặp nguy hiểm?”
Hứa Nguyên đột ngột lên tiếng đề nghị: “Thanh Diễm, thương thế của nàng vẫn chưa lành, tốt nhất chờ một thời gian”.
Rõ ràng Lạc Hi Nhiên vẫn còn đang tức giận vì câu nói ‘vạn năm’ của hắn: “Tiểu quỷ đừng chõ mồm vào có được không?”
Đôi mắt Hứa Nguyên lấp lóe, cười khẽ một tiếng: “Được. Như ngươi mong muốn. Lần sau bản công tử không xen vào”.
Lạc Hi Nhiên hừ nhẹ một tiếng, lập tức nhận ra được điều gì, sắc mặt ửng đỏ, nắm chặt tay nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên: “Tiểu quỷ không biết lớn nhỏ, thật sự là... thật sự là đồ vô lễ!”.
Hứa Nguyên mang theo vẻ nghi hoặc nghiêng nghiêng cái đầu, há miệng: “Hả?”
Lạc Hi Nhiên: “...”
Hứa Nguyên biểu lộ ra vẻ nghi hoặc, thành khẩn hỏi: “Ngươi không cho ta xen vào, ta không xen vào là được, vì sao phải tức giận?”
Thân thể mềm mại được bao bọc trong cung trang xanh lam như mặt hồ của Lạc Hi Nhiên run rẩy một thoáng, tức giận đến mức sắc mặt hiện ra vẻ hồng nhuận, vài lần muốn mở miệng mắng mỏ trút giận, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nói như thế nào.
Hứa Nguyên nhìn thấy như vậy, biết ngay được mình nói không sai, đang chuẩn bị tiếp tục mạnh miệng bá vương, Lý Thanh Diễm lại lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Trường Thiên, hiện tại tiền bối đang nói chính sự”.
Nói xong, Lý Thanh Diễm chắp tay thi lễ với Lạc Hi Nhiên: “Tiền bối, là Trường Thiên vô lễ với ngài...”
Hứa Nguyên nhỏ giọng như bị áp bức: “Ta vô lễ như nào, là người ta bảo ta không chen vào...”
“Bùm!”
Lời còn chưa dứt, bàn đá trước mặt bỗng dưng chia năm xẻ bảy không có chút dấu hiệu nào.
Hứa Nguyên ngay lập tức tắt đài.
Ánh mắt lạnh như băng của hai người kia làm cho hắn cảm giác mình có thể chết bất đắc kỳ tử bất kỳ lúc nào.
Cường giả Ngưng Hồn không có nhân quyền.
Than ôi! !!
Không hề để ý tới Hứa Nguyên, Lạc Hi Nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, hạ giọng nói: “Nếu thánh nguyên của Man Vương vẫn chưa tiêu tán, ta cùng đi với điện hạ để xem sao, nếu như gặp nguy hiểm, hẳn là ta có thể giúp đỡ được một phần”.
Lý Thanh Diễm nghe vậy lập tức lễ phép đáp lời: “Thanh Diễm tạ ơn tiền bối”.
Nói xong, hai nàng lại không có ý định rời đi ngay lập tức, mà lần thứ hai hướng ánh mắt về Hứa Nguyên đang ở bên cạnh nhu thuận dị thường.
Hứa Nguyên bị chằm chằm đến mức có phần sợ hãi, ho nhẹ một tiếng, hạ giọng nói: “Ặc... làm sao vậy?”
Lạc Hi Nhiên không để ý tới hắn, Lý Thanh Diễm cũng không để ý tới hắn, hai nữ tự nói chuyện với nhau.
“Tiền bối, hay là mang Trường Thiên đi theo?”
“Ừm... Mặc dù miệng tiểu quỷ này rất nát, nhưng vẫn nên mang hắn đi theo, hắn quá yếu”.
“Quả thực nhe vậy, tu vi Trường Thiên quá yếu, tuy rằng Tư Mệnh là tam phẩm tông sư, nhưng công pháp không chịu nổi”.
Nói đến đây, giọng điệu của Lý Thanh Diễm nhấn mạnh: “Nếu trong quân có nội gián, chỉ sợ không thể làm tròn trách nhiệm bảo vệ, chỉ để lại hai người bọn họ ở đây, bản cung không yên tâm”.
“...”. Hứa Nguyên.
“...”. Bạch Mộ Hi.
Không có bất kỳ cuộc thương lượng nào nữa, từng là cường giả dị quỷ Thuế Phàm, cứ như vậy mà Hứa Nguyên bị hai nữ đóng gói mang đi, không được đơn độc ở lại trong phòng cùng với Tiểu Bạch.
Vị trí thi thể Man Vương rơi xuống nằm ở phía nam của trung tâm Thánh Thành Man Tộc.
Thánh nhân mặc dù đã chết, dư uy áp lực vẫn còn.
Cho dù là rơi xuống sau khi chết, cũng khiến cho kiến trúc trong phạm vi mấy trăm trượng bị san thành đất bằng, một cái hố sâu khổng lồ xuất hiện bên trong Thánh Thành.
Đáp xuống bên cạnh hố, ở xa xa nhìn lại, một bộ hài cốt không đầu nằm lẳng lặng ở trung tâm đáy hố.
Lý Thanh Diễm và Lạc Hi Nhiên nhìn chằm chằm vào thi thể của Man Vương, còn Hứa Nguyên thì buồn chán đến chết ngó ngang ngó dọc dánh giá bốn phía.
Có việc ngoài dự liệu, nơi này cũng không có bất kỳ binh tốt nào canh gác.
Đương nhiên, cũng có thể là tu vi Ngưng Hồn của Hứa Nguyên không dò xét được tu giả cao giai.
Nghĩ vậy, bỗng nhiên Hứa Nguyên lên tiếng hỏi: “Thanh Diễm, nàng không để lại tu giả cao giai nào canh chừng ở đây sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận