Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 788: Sao không nói lời nào?

Một mình đi ra khỏi đại môn của phủ đệ, Hứa Nguyên nhìn chiếc xe ngựa hắc long đang dừng ở dưới gốc cây ngô đồng cổ thụ, chậm rãi đi đến.
Nhưng vừa mới bước lên bậc thang, đã nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Nhị ca ăn rồi?”
Nghe thấy vậy bước chân lập tức khựng lại, trong lòng Hứa Nguyên cả kinh.
Quay đầu nhìn qua, đã thấy một vị nữ tử mặc hồng bào đang khoanh tay trước ngực, tựa ở bên tường, trên đầu vai đã có một chút tuyết rơi đọng lại, tính ra nàng đã tới được một đoạn thời gian.
Linh thị của hắn, thế mà không tra xét được nữ nhân xấu xa này.
Ở trong bóng tối, đôi mắt đỏ mỹ lệ của Lý Thanh Diễm hiện ra một hào quang yêu dã, hạ giọng hỏi: “Sao không nói lời nào?”
Quân trận. Không trách được.
Hứa Nguyên kịp làm ra phản ứng, lập tức biểu lộ ra nét nhu hòa, cười nói: “Sao nàng lại tới đây?”
Chân ngọc thon dài của Lý Thanh Diễm rảo bước tới, ý cười tràn đầy trong mắt, vừa tới gần, ánh mắt quan sát chiếc xe ngựa hắc long, giọng nói mang vẻ chế nhạo: “Tam điện hạ, công tử nhà ta mời ngài đi ra một chút...”
“Rêu rao khắp nơi như thế, ta muốn giả bộ như không nghe thấy cũng không được”.
Hứa Nguyên nhíu nhíu mày, đảo mắt nhìn vào tuyết đọng còn sót lại trên mái tóc đen của nàng, hơi ghé sát lại, cười nói: “Tuyết đọng lại trên người rồi. Vừa nghe thấy đã tới đây ngay, vậy là đang lo lắng cho ta?”
Lý Thanh Diễm rất cao, thân hình thanh mảnh, khiến cho nàng gần như có thể nhìn thẳng vào hắn.
Chớp mắt mấy cái, đôi mắt Lý Thanh Diễm cong lên như trăng lưỡi liềm, sợi tóc trong gió tuyết mềm mại như tơ, hơi kiễng mũi chân bên tai hắn, hơi thở như hoa lan: “Đúng vậy. Ta lo lắng. Ngươi rất bất ngờ sao?”
Hương thơm ngát trên mái tóc nữ tức theo làn gió cứ thế chui vào chóp mũi của hắn, tâm tình khẽ run lên.
Không được. Nữ nhân hư hỏng này lại lừa gạt hắn.
“Quả thực là cũng có ngoài ý muốn”
Nghiêng đầu nhìn vào vành tai của nàng gần trong gang tấc, Hứa Nguyên ‘hít’ nhẹ một hơi: “Ta cho rằng nàng ở trong quân sẽ có rất nhiều việc bề bộn”.
Vành tai thoáng ửng hồng, Lý Thanh Diễm lui về phía sau một bước không có chút dấu vết nào, nhẹ nhàng nói: “Quả thực là rất bận. Tuy nhiên vẫn chưa nhổ trại, lại có phó tướng ở trong doanh nhìn lấy, thế nên ta có thể bớt chút thời gian đi ra ngoài”.
Nói xong, nàng lại hỏi: “Cho nên, nhị ca ăn rồi?”
Hứa Nguyên nhìn vào trong xe ngựa: “Ăn, hơn nữa ăn rất ngon”.
Lý Thanh Diễm nghe thấy vậy, chân mày hơi nhíu lại, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên lạnh lùng, sải bước đuổi theo: “Ta... còn tưởng rằng phải cần ta ra mặt”.
Bước chân Hứa Nguyên bỗng khựng lại, tuyết đọng trên đường cũng lún xuống, quay lại nhìn chằm chằm vào nàng.
Trong nháy mắt, Lý Thanh Diễm cũng dừng bước, đôi mắt hiên ngang anh vũ của nàng lộ ra vẻ nghi hoặc, cười khẽ một tiếng: “Sao? Không gặp mới chỉ mấy canh giờ, ánh mắt này giống như là không nhận ra ta?”
Hai tay Hứa Nguyên ôm lấy ngực, sờ sờ lên cằm, cổ quái nói ra: “Không đúng lắm. Thanh Diễm, sao nàng lại không tự xưng là bản cung?”
Lý Thanh Diễm trầm mặc một lát, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc: “Ngươi phản ứng rất nhanh”.
“Ha ha. Tất nhiên”.
Hứa Nguyên cười cười.
Đôi mắt Lý Thanh Diễm híp lại, có phần nguy hiểm.
Trong lúc Hứa Nguyên nghi hoặc, bỗng nhiên thấy nàng đưa tay chọc chọc vào ngực hắn, thoáng dùng sức, nhẹ nhàng đẩy một cái khiến cho sau lưng hắn dính vào thân xe hắc long.
“Ầm!”
Thân xe không lay động, nhưng tiếng vang nặng nề lại vô cùng nổi bật trong đêm tuyết yên tĩnh.
Ngũ quan tuyệt mỹ của nàng vẫn ẩn giấu ở trong bóng tối, đồng tử hiện ta u quang, giọng điệu chậm rãi: “Trường Thiên, lúc chúng ta xuôi nam, ta vẫn luôn xưng ta với ngươi... Phản ứng thật là nhanh”.
“?”
“...”. Lý Thanh Diễm.
Hứa Nguyên tựa vào thân xe lạnh như băng, biểu tình cổ quái.
Lý Thanh Diễm lắc đầu, xoay người rời đi: “Không nhớ thì thôi”.
Bỗng nhiên Hứa Nguyên phản ứng lại, đưa tay giữ chặt lấy bàn tay của nàng.
Lý Thanh Diễm không tránh né, quay đầu lại lẳng lặng nhìn vào hắn.
Hứa Nguyên nhẹ giọng cười nói: “Nàng dùng truyền âm. Bình thường khi ở cùng một chỗ với mọi người thì đều tự xưng là bản cung, đây cũng thật là khó để ý mà”.
“Hả?”
“Tức giận?”
“Ta tức giận?”
“Quả nhiên đúng là tức giận. Hơi trong bụng chủ soái của thể đẩy được thuyền, rộng lượng thêm đi. Nàng cũng không phải là Thiên Diễn, tại sao ngay cả loại chuyện này cũng tức giận?”
Trầm mặc trong giây lất, Lý Thanh Diễm lườm hắn một cái, cũng không để ý tới hắn nữa mà thuận miệng hỏi: “Không đùa với ngươi nữa. Chuẩn bị khi nào thì lên đường?”
Hứa Nguyên nghe vậy, thoáng trầm ngâm: “Khoảng chừng hai ngày tới. Hiện giờ bắc cảnh quá mức phức tạp, tu vi ta lại thấp kém, ở lại chỗ này cũng càng thêm vướng víu”.
Đôi mắt đỏ hồng của Lý Thanh Diễm ngước lên nhìn bầu trời đen kịt, hỏi: “Lâu tổng trưởng an bài như thế nào?”
“Tạm thời còn chưa xác định”.
Hứa Nguyên lắc đầu, bỗng nhiên liếc mắt nhìn phủ đệ của Lý Quân Khánh, hạ giọng hỏi: “Nhưng, Thanh Diễm, hoàng đệ kia của nàng có một người thâm giao?”
“Cái gì?”
Đôi mắt Lý Thanh Diễm lộ vẻ khó hiểu.
Hứa Nguyên như là có điều suy nghĩ, thấp giọng nỉ non: “Xem ra là không biết. Ấy vậy mà tên kia lại đón người tình đến nơi nguy hiểm như thế nào...”
Lý Thanh Diễm nhíu nhíu mày, nhạy cảm phát hiện ra có điều không đúng: “Có ý gì?”
Hứa Nguyên thoáng trầm ngâm, lắc đầu: “Không có gì. Có thể là ta suy nghĩ nhiều”.
Lý Thanh Diễm nheo mắt lại: “Hứa Trường Thiên, nói cho rõ ràng. Nếu ngươi không nói, bản cung tự đi tìm hắn”.
Hứa Nguyên giữ chặt tay nàng lại, cười ha hả nói: “Người ta đang làm chính sự, tỷ tỷ đi vào làm cái gì? Nếu muốn học, ta có thể dạy nàng”.
Lý Thanh Diễm quay đầu nhìn chăm chú vào cái bản mặt cười híp mắt kia, rất mất tự nhiên mà hừ nhẹ một tiếng: “Nếu không muốn bản cung nhúng tay, vậy ngươi tự lo liệu mà làm”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận