Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 878: Ngoại truyện 6

"Tích."
Đỉnh động vạn năm hình thành những trụ thạch nhũ, một giọt nước sạch rơi xuống đập trên mặt đá, tóe lên một mảnh bọt nước.
Thiên Diễn vô thức muốn mở miệng giận dữ mắng mỏ đối phương, nhưng trong chớp mắt môi đỏ khẽ mở, lại nuốt lời đến khóe miệng trở vào.
Ánh sáng ngời từ cửa sơn động loáng thoáng xuyên vào, tóc dài vẫn chưa buộc lên của nam tử bởi vì từng sợi gió thổi mà nhẹ nhàng phiêu đãng, thần sắc bị bóng tối sau lưng bao phủ.
Đối với tu vi hai người mà nói, ánh sáng vật lý đã không có cách nào ngăn cản ánh mắt hai người.
Cũng bởi vì vậy mà Thiên Diễn có thể nhìn thấy rõ ràng thần sắc trong mắt hắn.
Đứng cách đó mười mấy bước, thần sắc nam tử bình tĩnh như u đầm, ánh mắt ám trầm như người xa lạ, tình cảm phức tạp vừa mới xuất hiện ban nãy phảng phất như chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Đối mặt không nói gì, Thiên Diễn vô thức muốn đổi một thần sắc khác.
Ánh mắt của hắn khiến nàng nghĩ đến một số chuyện trong quá khứ.
Bên trong một phương huyễn cảnh này, hết thảy đều chân thật như vậy, chân thực đến mức mỗi người đều giống như có linh hồn sống động.
Giống như năm đầu tiên bọn hắn gặp phải đôi huynh muội kia.
Tình cờ quen biết trong bí cảnh, tỉ mỉ bày kế cùng nhau du lịch thiên hạ.
Thiên Diễn yên lặng đứng một bên nhìn cử động của Hứa Nguyên.
Nhìn hắn tận lực đến gần đôi huynh muội thân phận tôn quý kia, nhìn hắn lợi dụng thân phận đôi huynh muội kia để trốn khỏi tầng tầng truy bắt, cũng nhìn quan hệ giữa hắn và nữ tử kia càng lúc càng gần.
Từ lúc nói đùa, cho đến chơi đùa, cho đến mặt đỏ tới mang tai, khoảng cách giữa hắn và nàng càng lúc càng gần.
Nhớ rõ một đoạn lữ trình kéo dài nửa năm kia, nhưng thiên hạ này không có buổi tiệc nào không tàn.
Trong thời khắc bầu trời xanh vạn dặm nghìn trùng không phân biệt núi non, ngoài dự đoán, vị nữ tử dung nhan như vẽ kia vậy mà lại kéo nàng lại truyền đạt ái mộ của chính mình với hắn.
Bởi vì, quan hệ ngụy trang bên ngoài của nàng và hắn là tỷ đệ.
Đêm hôm ấy, nhìn đỏ hồng hiển hiện trên mặt của nữ tử lúc kể ra tâm sự hoài xuân, Thiên Diễn chỉ yên lặng lắng nghe.
Nàng không hiểu, không hiểu vì sao một nữ tử như thế lại mến mộ một tay ăn chơi như Hứa Nguyên.
Không phải một khiêm khiêm công tử, cũng không phải một người chính trực khờ khạo, càng không giống người ổn trọng thâm thúy, có chăng chỉ là một kẻ mồm mép lém lỉnh lang thang không bị trói buộc.
Một người như vậy, cũng sẽ có người ái mộ?
Không đủ cũng không sao cả, nàng chỉ cần truyền đạt.
Nàng chuyển đạt nguyên văn lại cho hắn.
Mà hắn đáp lại, cũng chỉ nhàn nhạt một câu.
"A."
Nhìn phản ứng bạc tình bạc nghĩa của gia hỏa này, Thiên Diễn nàng có chút muốn cười.
Có lẽ là đáng buồn thay cho nữ tử kia, có lẽ là không cam lòng ra ngoài, hoặc là một chút cảm xúc khác, sau khi truyền đạt toàn bộ những lời đó xong nàng cũng không lập tức rời đi, mà lựa chọn ở bên cạnh hắn phủ váy ngồi xuống.
Cơn gió như sóng cuốn quét qua, tiếng xột xoạt như thủy triều.
Hắn nhìn cử động ngồi xuống của nàng rõ ràng có chút ngoài ý muốn, cười hỏi:
"Thế nào, còn có việc gì sao?"
Nàng nhìn hắn, chăm chú nhẹ gật đầu:
"Ừm."
"Ồ?"
Hứa Nguyên nhẹ nghi ngờ một tiếng, nhìn nàng chằm chằm mấy giây, sờ lên cằm, biểu lộ hơi có vẻ cổ quái hỏi:
"Biểu lộ nghiêm túc như vậy, sách, huynh trưởng của nữ nhân kia cũng nói thích ta?"
Thiên Diễn sửng sốt trong chớp mắt, sau đó mới kịp phản ứng lại trừng mắt liếc hắn một cái:
"Buồn nôn."
"Chỉ đùa một chút thôi a."
Hứa Nguyên nhếch miệng cười cười, lập tức nhìn về phía núi sông dưới đỉnh núi, tóc dài tung bay:
"Cho nên, đến cùng là còn chuyện gì nữa?"
Thiên Diễn cũng nhìn núi rừng trong màn đêm:
"Ngươi đã sớm biết nàng có tình ý đối với ngươi?"
"Ta cũng không phải người ngu, nhãn thần của nữ nhân kia mỗi khi nhìn ta đều có thể chảy nước, tất nhiên là biết."
"Tình cảm của Tử Thu nàng ngươi liền…."
"VânVân."
Hắn đánh gãy nàng, đồng thời cũng đảo qua đôi mắt, ánh mắt cổ quái:
"Ngươi muốn thay nàng bênh vực kẻ yếu?"
Thiên Diễn bình tĩnh nhìn thẳng hắn, ánh mắt rất nhạt:
"Ngươi cũng không có một chút phản ứng khác?"
Hai chân Hứa Nguyên uốn lượn trước người, thân hình ngửa ra sau, tay chống trên mặt đất, nghiêng mặt cười nhẹ nhìn nàng:
"Ngươi cảm thấy ta hẳn là nên có phản ứng gì?"
"Chí ít không nên lãnh đạm như vậy."
"Vì sao?"
"Bởi vì tâm ý của nàng đối với ngươi, hẳn là nên chăm chú, cho dù không đồng ý cũng nên coi trọng."
"Cho nên, ngươi đây là muốn ta đi cự tuyệt nàng?"
"Đồng ý hoặc cự tuyệt, tối thiểu nhất cũng phải cho một câu trả lời chắc chắn."
"Hừ a."
Một tiếng cười khẽ, Hứa Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía tinh hà phồn thịnh đầy trời:
"Ta từ chối làm vậy."
"Vì sao?"
Lông mày Thiên Diễn hơi nhíu.
"Hai huynh muội kia chính là dòng dõi Thánh Nhân, về sau có lẽ cần dùng đến bọn hắn thì sao?"
Hứa Nguyên trả lời đương nhiên:
"Hiện tại cự tuyệt nàng, muốn triệt để đoạn mất mối quan hệ này, ngày sau cũng khó gặp lại nhau."
"."
Chân mày Thiên Diễn nhíu chặt hơn một chút, vừa định nói điều gì liền bị thanh âm lạnh lẽo của đối phương đánh gãy:
"Nếu như ngươi muốn nói đạo lý gì, vậy thì mời ngậm miệng.
"Tình cảnh chúng ta bây giờ là dạng gì ngươi hẳn là cũng rất rõ ràng, lần này khác biệt cũng là bởi vì những người kia để mắt tới chúng ta, lựa chọn của ta là có lợi nhất đối với chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận