Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1037: Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện

Nỗi lòng trở nên có chút vui vẻ, không lựa chọn quấy rầy những phàm nhân tu hành khát vọng bước vào tiên đồ này, yên lặng thu hồi ý hồn, bắt đầu chuyên tâm điều tức.
Thiên Diễn đến đây không gây nên chú ý của bất luận kẻ nào, thậm chí ngay cả một vài phàm nhân đi đường tắt luyện công buổi sáng cũng không chú ý tới có một vị tiên tử như thế đang ngồi ở đây điều tức. Thời gian chầm chậm trôi qua, thông qua đan dược điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, Thiên Diễn đứng dậy thu hồi chăn lông dưới mông, thoáng nhìn những đệ tử phàm tục đã kết thúc luyện công buổi sáng, bắt đầu một ngày tu hành kia, bỗng nhiên dường như nhớ tới điều gì mà hoạt bát cười một tiếng. Không chần chờ, dùng nguyên khí gọt ra một chỗ phảng phất giống như hốc cây hình thành tự nhiên trên một cái thân cây lớn gần đó, lại lấy ra một bản công pháp cấp thấp nhất từ trong trữ vật giới cầm trong tay.
Lấy tính cách của tên kia hẳn là sẽ có loại đùa giỡn khó tin này.
Thầm nghĩ, trong tay Thiên Diễn buông lỏng, đem quyển công pháp mà ở thế tục dù có tiền mà không mua được kia để vào trong đó.
Làm xong những động tác này, Thiên Diễn đang chuẩn bị rời đi, đôi mắt lại bỗng nhiên nhìn về phía đường chân trời xa xôi, lông mày đẹp mắt không tự chủ nhíu lại.
Nàng cảm ứng được một cỗ khí tức rất mạnh đang nhanh chóng chạy về phía phương bắc, hơn nữa nhìn lộ tuyến của đối phương, tựa hồ sẽ đi ngang qua nơi này của nàng.
Hoàng triều Đại Viêm rất lớn, xác suất ở loại rừng núi hoang vắng thế này gặp được tu giả không kém gì nàng ước chừng tương đương với trúng giải nhất ở cửa hàng bạc. Trầm ngâm trong chớp mắt, Thiên Diễn cuối cùng vẫn lựa chọn ở đây chờ đối phương đi qua. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đợi đối phương đi xa sau đó chính mình lại rời đi.
Thầm nghĩ vậy, Thiên Diễn yên lặng che lấp thân hình, nhưng cặp mắt vàng kia ngược lại gắt gao tập trung vào phương hướng khí cơ mãnh liệt đang tới.
Sau khi cảm ứng được kia cổ khí cơ mãnh liệt kia mười mấy giây, người tới đã tiến vào phạm vi mà Thiên Diễn có thể nhìn thấy.
Mà trong chớp mắt nhìn thấy khuôn mặt đối phương, Thiên Diễn sững sờ.
Bởi vì dáng dấp người tới có chút giống với tên vương bát đản kia.
Sau khi ngây người trong chớp mắt, Thiên Diễn cũng đã đoán được thân phận của đối phương, đôi mắt đẹp chớp chớp, trong lòng có chút khó hiểu.
Nhưng khó hiểu thì khó hiểu, Thiên Diễn cũng không có ý tứ ra ngoài chào hỏi.
Thời điểm lúc trước vào kinh thành, nàng đến nhà bái phỏng tướng phủ, vị cữu cữu Phượng Cửu Hiên cho nàng một tấm lệnh bài, nhưng vị huynh trưởng của tên vương bát đản này lại tựa hồ có chút không chào đón nàng, thậm chí cũng chưa hề đi ra gặp mặt một lần.
Thiên Diễn cứ như vậy một bên suy tư nguyên nhân đối phương lên phía bắc trong lòng, một bên vừa che lấp khí tức giấu ở trong rừng chờ đối phương rời đi.
Tiếng xé gió gào thét của tu giả cao giai lao vùn vụt vang lên từ xa đến gần, nhưng ngay thời điểm Hứa Trường Ca sắp lướt qua đỉnh Thái Lam Sơn, tiếng xé gió này đột nhiên ngừng lại.
Nhìn thấy biến cố bất thình lình này, Thiên Diễn trong nháy mắt liền rõ ràng chính mình đã bị đối phương phát hiện, bên trong đôi mắt màu vàng kim hiện lên một vòng kinh dị.
Lấy liễm tức chi thuật của Diễn Thiên Quyết, đối phương vậy mà lại có thể phát giác được mình, vị đại ca của tên vương bát đản kia quả nhiên rất mạnh.
Thầm nghĩ, một giọng nam mang theo một chút lãnh ý ôn nhuận trực tiếp truyền vào trong tai của nàng.
Hai chữ, đơn giản sáng tỏ:
"Ra đây.
Nghe lời nói như thế cùng với phần ngữ khí này, lông mày Thiên Diễn hơi nhíu lên, hơi mấp máy môi đỏ.
Trong lòng vừa nghĩ rằng chính mình có chỗ nào đó có khả năng đã trêu chọc đến đối phương, Thiên Diễn một bên chậm rãi từ trên mặt đất bay lên, đi tới trên hư không.
Một nam tử áo xanh huyền lập giữa không trung, dung mạo như trích tiên.
Nhìn bộ dáng đối phương, trong lòng Thiên Diễn không hiểu sao lại nghĩ đến tên vương bát đản kia.
Giữa anh em ruột thịt, khí chất vì sao lại chênh lệch lớn như thế?
Oán thầm một câu, lập tức Thiên Diễn nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của đối phương nhìn mình chằm chằm, trong nháy mắt ý thức được có chút không đúng.
Đối mặt trầm mặc trong chớp mắt, Thiên Diễn hơi hạ thấp người thi lễ:
"Trưởng công tử... "
"Ngậm miệng"
Khóe mắt Thiên Diễn nhảy lên.
Nàng phát hiện vẫn là tên vương bát đản kia đáng yêu hơn một chút, cái tính cách nát này của đại ca hắn sao có thể sống đến khi lớn như vậy?
Nhưng lý tính vẫn khiến Thiên Diễn nhịn được, trầm mặc nhìn chằm chằm đối phương, chỉ là ánh mắt nhìn về phía đối phương cũng dần dần lạnh xuống.
Hứa Trường Ca nhìn chằm chằm Thiên Diễn mấy giây, lại liếc qua những người phàm tục bên trên đỉnh Thái Lam Sơn phía dưới, lạnh giọng nói:
"Ngươi, quả thật là có nhàn tình nhã trí 1162 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận