Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 811: Thanh lý môn hộ

Mật thất chìm trong im lặng, vô số vật chất màu máu dọc theo vết thương Mi Điền tuôn ra, lan tràn như gấm lụa trôi về phía bàn tay nâng lên của Hứa Nguyên.
Mà trong chớp mắt lúc vật chất màu máu tiếp xúc đến làn da Hứa Nguyên liền lập tức tiêu tán thành vô hình, dường như trực tiếp dung nhập vào thân thể hắn.
Biến mất.
Đôi mắt Vương Lệnh Trì híp híp, nhưng chợt hắn phát hiện hành vi lần này của Hứa Nguyên cũng không phải là muốn giết chết Mi Điền, ngược lại kéo thứ hạn chế trong thể nội đối phương ra.
"."
Kinh lạc bị ngăn chặn một lần nữa khôi phục thông thấu, nguyên khí lại lần nữa bắt đầu vận chuyển, ánh mắt vốn dĩ đã tuyệt vọng của Mi Điền hơi có vẻ khó hiểu nhìn về phía Hứa Nguyên.
Đón ánh mắt hắn, Hứa Nguyên nhẹ giọng cười nói:
"Bản công tử thưởng thức nhất là người trung thành, cho nên không giết ngươi, đi xuống đi."
Mi Điền vẫn khảm trong tường như cũ, không nhúc nhích.
Thanh tuyến Hứa Nguyên lạnh lẽo, không nói tiếp, mà truyền âm nói:
"Làm sao? Hiện tại không đi xuống, là muốn bản công tử xin lỗi ngươi sao?"
Mi Điền nghe vậy lập tức thõng đôi mắt xuống:
"Nô tỳ không dám."
Theo một trận đá vụn "Rầm rầm" lăn xuống, Mi Điền đứng ở trên mặt đất, khom người chắp tay, thanh âm mang theo một tia may mắn sống sót sau tai nạn:
"Đa tạ ân không giết của Tam công tử."
Dứt lời, trong mật thất hoàn toàn tĩnh mịch, Mi Điền bước nhanh về phía cửa đá bị nện nát.
Trong lúc hành tẩu, hắn cúi đầu không nhìn Vương Lệnh Trì, bởi vì không dám.
Hắn đã ý thức được Tam công tử này muốn làm gì.
Ly gián.
Thời khắc sinh tử, khoảng cách đã sinh ra.
Hắn cho dù nguyện ý tiếp tục đuổi theo đối phương, đối phương sao có thể lại tín nhiệm hắn?
Mà trong nháy mắt Mi Điền đi ngang qua Vương Lệnh Trì, hắn bỗng nhiên ý thức được một sự kiện.
Thân phận của hắn bây giờ là nghĩa tử Tiền Kim Thần, gian tế Nhị hoàng tử, người ám sát vì muốn phá hư hợp tác của Thái tử và Vũ Nguyên công chúa.
Mặc dù mọi người ở đây cơ hồ trong lòng đều biết rõ cái gọi là ám sát này chỉ là một tội danh được gán lên, nhưng chuyện này không có cách nào nói toạc ra.
Nói cách khác, thời điểm Vương Lệnh Trì định hành vi của hắn là ám sát, nghĩa phụ này nhất định phải diễn cho hết.
Động tác dưới chân đột nhiên trì trệ, Mi Điền mặt xám như tro, Tam công tử này thả hắn tựa hồ không phải chỉ đơn giản là muốn ly gián.
Bởi vì bất kể nói thế nào đi nữa, trong thân phận của hắn đều có một cái danh xưng nghĩa tử của Vương Lệnh Trì này.
Tam công tử Tướng phủ có thể khai ân buông tha cho hắn, nhưng Vương Lệnh Trì thì không thể. Vì để rửa sạch hiềm nghi, hắn nhất định phải ra tay với hắn.
Tuy nghĩ thế, nhưng cảm giác tử vong trong nháy mắt đã quét sạch toàn thân Mi Điền.
Thanh âm bình tĩnh mà âm nhu của Vương Lệnh Trì nhẹ nhàng vang lên bên trong mật thất:
"Tam công tử nhân từ, nói thế nào người này cũng là nghĩa tử nhà ta, việc này xảy ra, vậy để nhà ta làm tự thanh lý môn hộ đi."
Lời nói vừa rơi xuống, Vương Lệnh Trì trực tiếp đưa tay chụp về phía trán Mi Điền.
Phục bào thái giám màu đỏ xẹt qua một đường vòng cung trên không trung, nguyên khí khổng lồ trên đó khiến cho cả người Mi Điền như rơi vào hầm băng.
Hắn trốn không thoát.
Ba.
Một tiếng vang quanh quẩn.
Thanh âm rất nhẹ.
Ngoài dự liệu, Mi Điền phát hiện đầu của mình không giống như dưa hấu bị nổ ra.
Lý Thanh Diễm vốn dĩ một mực đứng một bên xem trò vui lại xuất hiện ở bên cạnh thân Vương Lệnh Trì, bắt lấy cổ tay Vương Lệnh Trì đang đánh tới.
Đôi mắt Vương Lệnh Trì nhíu lại, liếc qua cổ tay áo của mình đang bị bắt lấy, kình lực khổng lồ khiến bàn tay của hắn không cách nào tiến thêm mảy may, thanh âm cung kính:
"Điện hạ, ngài đây là…."
Lý Thanh Diễm buông lỏng tay ra, thân thể quay lại, đi về phía cái ghế ở phía sau bàn, thanh âm đạm mạc:
"Ở đây thấy máu, quá bẩn."
Vương Lệnh Trì nhíu nhíu mày, nhưng còn chưa nói chuyện, Hứa Nguyên bên kia đã dẫn đầu mở miệng cười:
"Vương công công, bản công tử là người bị ám sát đã nói muốn thả hắn, ngươi lại vội vã giết nghĩa tử ngươi như vậy, đây là muốn diệt khẩu sao?"
Nói xong, Hứa Nguyên nhìn về phía Lý Thanh Diễm, dùng ánh mắt cho công chúa quấn ngực này một chút tán thưởng.
Lý Thanh Diễm mặc kệ hắn, lườm hắn một cái, ngồi về trên cái ghế của chính mình.
Hết thảy đều không nói gì.
Vương Lệnh Trì nhìn một màn trước mắt này, mày nhíu lại rất chặt. Hắn không nghĩ tới tâm cơ Hứa Trường Thiên này cư nhiên lại thâm trầm như thế.
Nếu lúc trước nói từ bỏ, tình phụ tử giữa hắn và Mi Điền còn có một con đường có khả năng quay lại, nhưng sau khi hắn động thủ căn bản đã cắt đứt con đường này.
Nguyên nhân gây ra cả kiện sự tình thế nhưng lại kéo dài thời gian hắn tới mật thất này, gia hỏa này vậy mà trực tiếp dùng chiêu đả xà tùy côn.
Từ bỏ một tên Đại Tông Sư để đền bù còn chưa đủ, vậy mà muốn trực tiếp quang minh chính đại chôn một quân cờ bên cạnh hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận