Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 761: Nói thật hay nói dối

Khác phái hút nhau, cùng giới chọi nhau.
Mỗi ngày lôi kéo, mỗi ngày sáo lộ, mỗi ngày đều thăm dò lẫn nhau.
Sự không chắc chắn trên người nàng khiến cho hắn căn bản không dám bỏ quá nhiều tình cảm, nhưng nếu như nói không có thì khẳng định là đang lừa người.
Trầm mặc trong chớp mắt, Hứa Nguyên lắc đầu, thấp giọng nói:
"Ta không rõ ràng, nhưng khẳng định có tình cảm."
Mắt Thiên Diễn đỏ hồng nhìn chằm chằm hắn mấy giây, trong đầu bỗng nhiên hiện ra bóng hình xinh đẹp lạnh nhạt áo đen như mực lúc trước, thấp giọng hỏi:
"Nếu Lý Thanh Diễm là như thế, vậy Nhiễm Thanh Mặc thì sao?"
Hứa Nguyên nhìn nàng, thấp giọng hỏi:
"Ngươi muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?"
Hô hấp của nàng trì trệ:
".... Nói thật."
"Ta thích nàng."
"."
Không có chút gì do dự.
Ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt lúc hắn nói chuyện khiến Thiên Diễn đang ngây ngẩn rụt lại một cái, hô hấp mang theo một chút run rẩy.
Đối mặt mấy giây, đôi mắt đỏ của nàng chớp một cái:
"Đúng thế. Loại tính tình kia của Nhiễm Thanh Mặc khiến cho người khác ưa thích, cũng sẽ không tự tiện nổi điên, nghe lời như vậy, lại còn không lừa ngươi."
Lời nói run rẩy, một bên dùng sức chớp con ngươi óng ánh, lông mi dài nhỏ dày đặc run rẩy, nói xong lời cuối cùng, đã không còn tiếng động.
Mười ngón tay Hứa Nguyên nhẹ nhàng chạm vào nhau, nhẹ nhàng vuốt ve:
"Ta đã nói qua, ta không muốn lừa dối ngươi, có đôi khi thứ tự xuất hiện thật sự rất quan trọng, chẳng qua nếu như ngươi muốn nghe lời nói dối, ta cũng có thể nói không thích nàng."
"."
Không trả lời, an tĩnh thật lâu, nàng buông thõng đôi mắt bỗng nhiên phun ra ba chữ:
"Vậy còn ta?"
Hứa Nguyên ngước mắt nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi:
"Muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?"
"."
Thiên Diễn ôm chặt hai chân của mình, vùi gương mặt thật sâu vào trong đó, không nói gì.
Thân thể mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn ôm chân ngồi co ro, giống như một con thú nhỏ một mình liếm láp vết thương.
Nhìn nàng như vậy, Hứa Nguyên an tĩnh một chút, sâu kín nói khẽ:
"Kỳ thật đáp án vấn đề này vừa nãy ta đã nói rồi, ta không biết tình cảm của ta đối với ngươi là gì, nhưng một chút phản ứng vô thức của thân thể và một chút cảm giác vô thức trong lòng đều khiến cho ta biết rằng ngươi đối ta hẳn là rất quan trọng.
"Nhưng nếu ngươi cứng rắn muốn hỏi, bây giờ ngươi đối với ta mà nói đại khái xem như một người xa lạ quen thuộc đi."
"Chỉ như vậy?"
Thiên Diễn cắn môi một cái.
Hứa Nguyên nháy mắt, sờ lên cằm:
"Đại khái... còn có cuồng theo dõi?"
Thiên Diễn trong nháy mắt ngước mắt, tròng trắng mắt đã đỏ lên mang theo sát ý, nắm chặt nắm đấm:
"Hứa Trường Thiên!"
Hứa Nguyên đưa tay đè đầu của nàng vuốt vuốt, cong mắt cười nói:
"Được rồi, ta biết ngươi không phải cuồng theo dõi."
Thiên Diễn đưa tay hất tay của hắn ra:
"Ngươi lại là cái bộ dạng này "
Hứa Nguyên thu tay lại, nhẹ nhàng cười nói:
"Sinh ra đã như thế, cái tính tình này đại khái đời này cũng không đổi được."
Thiên Diễn hít sâu một hơi, nâng váy bào xoa xoa khóe mắt, trực tiếp đứng lên:
"Được rồi, chúng ta trở về đi, dù sao ngươi cũng là vì chuyện này mới tới tìm ta."
Dứt lời, sau lưng không nghe thấy tiếng trả lời, ngược lại nhấc lên một trận nguyên khí ba động yếu ớt.
Trong lúc nghi hoặc, Thiên Diễn vô thức ngoái nhìn.
Hứa Nguyên cười đưa một cái kính nhỏ huyết sắc cho nàng:
"Soi gương một chút đi, vành mắt đã đỏ như vậy, cứ như thế trở về một lát lại phải ầm ĩ lên."
Thiên Diễn không nhận, phun ra hai chân ngôn:
"Tĩnh Tâm, Tịnh Thân."
Một trận gió nhẹ khuếch tán từ quanh thân nàng, tơ máu trong mắt trong khoảnh khắc tiêu tán.
Nàng nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng:
"Ngươi cho rằng ai cũng yếu đuối giống như ngươi?"
Hứa Nguyên nhún vai, đã không cảm thấy kinh ngạc.
Cường giả Ngưng Hồn nha, quen rồi.
"Vậy bây giờ chúng ta trở về? Lý Thanh Diễm vẫn chờ."
Thiên Diễn nghe được cái tên này, nhẹ nhàng cắn cắn môi, bỗng nhiên nói:
"Kỳ thật nàng không cần thiết để ngươi tới tìm ta."
"Ừm?"
"Thuấn."
"."
Dứt lời, thân hình biến mất, một mình Hứa Nguyên đứng trên cửa thành lầu cao vút trong mây trống không.
Trong đầu hiển hiện thần sắc xú nữ nhân trước khi rời đi vừa nãy, Hứa Nguyên khe khẽ lắc đầu:
"Không cần ngươi nhắc nhở ta cũng biết."
Thiên Diễn và một nhóm bọn hắn chỉ là ngẫu nhiên gặp ở đây.
Bây giờ thông tấn viên tinh bên trong Bắc Phong thành đã được xây dựng lại, tin tức có thể thu hoạch được từ Thiên Diễn bên này, chỉ cần liên hệ với đế kinh bên kia bọn hắn cũng có thể thu hoạch được, thậm chí còn càng thêm tường tận.
Thu hồi ánh mắt nhìn ra xa quân doanh, Hứa Nguyên nhìn về phía tường thành sâu không thấy đáy phía dưới, chậc lưỡi:
"Sách, bây giờ làm sao trở về a "
Thiên Nguyên sơn, rừng trúc phía sau núi.
Ngày hè đã qua, ngày thu lại đến, lá trúc xanh biếc mùa hạ thế nhưng không có chút dấu hiệu nào sắp khô héo.
Thanh âm kiếm minh lượn lờ trong khoảng đất trống thanh tịnh trong rừng trúc, tĩnh đến mức cảm nhận được ý lạnh của tầng băng cuốn quanh lá trúc, từng tia từng tia hàn băng bao trùm bề mặt lá trúc xanh ngắt.
Hai thân ảnh, một tĩnh một động.
Người áo đen như mực đang động, thân hình yểu điệu thoải mái, mặc kiếm trong lòng bàn tay vung vẩy mang theo từng tia băng tinh.
Người đang tĩnh râu tóc bạc trắng, thân hình khôi ngô đứng thẳng tại chỗ, một bên vừa ngáp một cái, một bên vừa vung vẩy cự kiếm trong tay đón đỡ đường kiếm lạnh thấu xương.
Mỗi một lần kiếm minh va chạm nhấc lên gió lốc đồng thời cũng nhấc lên một trận lá bay mờ mịt giữa rừng trúc bát ngát.
Bỗng nhiên,
"Đãng —— "
Người đang tĩnh bỗng nhiên vung cự kiếm, một âm thanh giòn giã, bóng hình xinh đẹp đen như mực trực tiếp bay ngược ra, mặc kiếm trong tay cấp tốc lượn vài vòng bị đánh bay hơn mười trượng, mũi kiếm hoàn toàn cắm vào trong đất chỉ còn lại kiếm ý lưu lại trên đó.
Mà trong một chớp mắt kiếm rơi xuống, một vị thiếu phụ đẫy đà xuất hiện sau lưng lão giả cường tráng trực tiếp hung hăng một cước đạp ngã hắn:
"Nhiễm Kiếm Ly, ngươi có bị bệnh không, ra tay nặng như vậy? !"
Nhiễm Kiếm Ly xoay người ngồi dưới đất, vuốt vuốt chỗ bị đạp, khóe miệng ngượng ngùng:
"Thanh Mặc muốn dung đạo, dù sao cũng phải nâng cường độ lên một chút…"
"Lần sau Thanh Mặc sẽ đối luyện với ta, tên ma quỷ ngươi tránh ra, ra tay không có phân lượng gì hết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận