Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 865: Đừng bị ảnh hưởng

Không rõ có phải ảo giác hay không.
Giờ phút này, hắn thậm chí cảm thấy mình có thể cảm nhận được đường đi của nguyên khí trong cơ thể người khác.
Thì ra, thế giới trong mắt nàng là như thế.
Mà ý nghĩ này vừa nảy lên, Hứa Nguyên lặng im mà đè suy nghĩ trong lúc thần chí không rõ ấy xuống.
Chắc là ảo giác.
Người ở đây, Tiểu Bạch yếu nhất cũng là nửa Nguyên Sơ, tuy giờ đã bị phế đạo uẩn nhưng tu vi lại vẫn là đỉnh của Đại Tông Sư, chưa kể Thiên Diễn và Lâu Cơ.
Nếu như Diễn Thiên Thần Hồn thật sự làm thăm dò của Ngưng Hồn tăng thêm vài cấp bậc, vậy Giám Thiên Các tội gì phải núp ở chỗ tối gần chục ngàn năm chứ.
Mà trừ mấy cái đó ra, theo thời gian dần trôi Hứa Nguyên còn cảm ứng được vài thứ mà trước kia chưa từng có.
Trong những lần tu luyện trước đây, nguyên khí luôn là một chất khí không màu và không hình dạng.
Mà dưới sự tăng phúc của Diễn Thiên Thần Hồn, nguyên khí trong mắt Hứa Nguyên đã bị nhuộm một vài số sắc tố sặc sỡ.
Lam, đỏ, tím, xanh…
Rất nhạt.nhưng lại có thể thấy rõ, đan xen vào nhau, nhưng cũng bài xích nhau, cứ thế mà ngập tràn ở mỗi một nơi trong tầm mắt hắn.
“Nguyên khí cũng có màu sắc?”
Hơi nghi hoặc, Hứa Nguyên nhìn khuôn mặt thanh tú và đạm mạc của thiếu nữ bên giường.
Trong vô thức, hắn cảm thấy những màu sắc mà ý hồn không thể cảm nhận được này hẳn là thuộc tính của nguyên khí.
Giống như linh khí ngũ hành trong tiểu thuyết ở kiếp trước vậy.
“Phải.”
Giọng nói của Thiên Diễn rất nhẹ nhàng, nhưng đáp án của nàng lại trực tiếp phủ nhận suy đoán của Hứa Nguyên:
“Lúc tu luyện, tu giả nạp khí vào người, và lúc binh giải thì trả lại cho thiên địa.”
“…”
Nghe vậy, Hứa Nguyên sững sờ một lát, giật giật khóe miệng.
Nữa, thế giới tu tiên mà cũng nói tới bảo toàn năng lượng à.
Lời của Thiên Diễn cũng không dừng lại, nàng không vội không vã mà dùng thanh âm thiếu nữ trong trẻo kể rõ:
“Sau khi thiên địa nguyên khí tinh khiết trải qua sự vận chuyển công pháp cả đời của một tu giả, không thể tránh khỏi việc nó sẽ bị nhiễm khí tức của tu giả, có thể coi là dấu vết do tu giả đã chết để lại trên thế giới này.”
Hơi dừng, bỗng nàng nhỏ giọng nhắc nhở:
“Hứa Nguyên, sau này cố gắng đừng hấp thu những nguyên khí mang khí tức của các tu giả đã chết ấy, tu vi của ngươi vẫn còn thấp, không nên bị nó ảnh hưởng.”
Hứa Nguyên chịu đựng choáng váng, hơi khó hiểu:
“Những nguyên khí này sẽ ảnh hưởng đến tu giả ư? Nếu đã thế, vậy chẳng phải các tu giả từ xưa đến nay đều sẽ dính phải?”
“…”
Thiên Diên không trả lời ngay mà liếc nhìn Lâu Cơ trước, mắt vàng thanh lệ hiện lên vẻ suy tư, dường như đang chần chờ có muốn nói chuyện này ra không.
Là một con người tinh tế, vừa nhìn tới thần sắc của Thiên Diễn, Hứa Nguyên lập tức hiểu ra câu hỏi này có thể liên quan đến một số bí mật, vì vậy hắn không hỏi tiếp, cười nói:
“Nếu không tiện nói vậy thì chỉ mình ta biết là đủ rồi.”
Thiên Diễn nhẹ lắc đầu, chậm rãi ngồi xuống mép giường:
“Thật ra thì cũng không phải là chuyện khó nói gì, dù nói cho Lâu tổng trưởng biết, không có Diễn Thiên Quyết thì nàng cũng không có tư cách gì cả.”
“…”
Đôi mắt phượng của Lâu Cơ hơi nheo lại, nhưng không nói gì.
Mặc dù nàng nắm rất nhiều bí mật quan trọng của thiên hạ Đại Viêm, nhưng dù sao nàng cũng không phải là tiên nhân không gì không biết.
Nàng biết sau khi tu giả chết, nguyên khí khi còn sống trong người họ sẽ tán dật ra thiên địa từ thi thể đang mục nát ấy, nhưng lại không biết nó lại ảnh hưởng đến nguyên khí trong thiên địa.
Trong chuyện bí mật nội tình, phủ Tướng Quốc vẫn không thể sánh với loại tông môn cũ đã trường tồn tuyên cổ như Giám Thiên Các.
Thiên Diễn khẽ chậm rãi nói:
“Chuyện thiên địa nguyên khí bị tu giả ô nhiễm là xưa nay đều có, nhưng trải qua sự tinh lọc của công pháp, tạp chất trong nguyên khí nạp vào thân đã gần như biến mất, sẽ không có tác dụng phụ đối với tu giả, nhưng có một tiền đề ở đây, họ sẽ không chạm đến bình cảnh Thánh Nhân cả đời.”
“Thánh nguyên của Thánh Nhân là thứ tinh khiết nhất trên thế giới này, nó không chịu được bất kỳ tạp chất nào, cho dù bị công pháp lọc ra, tạp chất gần như biến mất, thì ở lúc tu giả đột phá bình cảnh Thánh Nhân cũng sẽ trở thành một ranh giới khó có thể vượt qua.”
Hứa Nguyên cũng nhìn Lâu Cơ, ngập ngừng hỏi:
“Tỷ.”
Khi ở phương Bắc, hắn lấy thân thể dị quỷ để phá thánh cũng chưa từng cảm giác qua cái gọi là ranh giới.
“Nàng nói đúng.”
Lâu Cơ khẳng định cách nói của Thiên Diễn, trong đôi mắt dài nửa nheo lại có chút suy nghĩ, hừ cười, cong khóe môi:
“Chẳng trách năm đó khi tỷ tỷ thử đột phá bình cảnh sẽ thấy nặng nề đến vậy, thì ra còn có bí mật như thế trong đó.”
Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn Hứa Nguyên đang lập lòe mắt vàng trên giường, mỉm cười xinh đẹp:
“Trường Thiên đừng lo lắng, mặc bình cảnh Thánh Nhân rất khó đột phá, nhưng trong Tướng phủ chúng ta cũng đã có cách đối phó rồi, bằng không thì phụ thân ngươi và cữu cữu, a, bọn hắn cũng không thể đột phá Thánh Nhân chi cảnh.”
Luôn có nhiều giải pháp hơn khó khăn.
Mặc dù hầu hết tu giả không có Thiên Diễn Thần Hồn đều là kiểu biết thế mà không biết sao lại thế, nhưng trên thế giới không thiếu thiên tài.
Cứng đối cứng với bình cảnh để đột phá cũng nhiều.
Đang ngẫm nghĩ, vẻ mặt Lâu Cơ đột nhiên nghiêm túc lên, nàng đoan trang mà chắp tay về phía thiếu nữ đang ở mép giường, nghiêm túc nói:
“Thánh Nữ, ân tình này, bổn tọa nhận thay cho Tướng phủ.”
Phương pháp đột phá Thánh Nhân quý giá nhường nào, mặc dù nói ít, nhưng vị Thánh Nữ trước mắt lại thật sự nói rõ cho bọn họ biết cách đột phá Thánh Nhân.
Hơn nữa, đây còn là cách ngăn chặn ranh giới cách trời ấy từ gốc rễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận