Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1007: Xem nó như lễ vật trước khi chết

"Ngược sát ngươi, sau đó lại trốn đi, để cho Hứa Ân Hạc không thể tìm thấy lão phu, đây không phải càng làm cho người ta vui vẻ hơn sao? ! Ha ha ha ha! !"
Tiếng cười chưa dứt, thân hình lão giả trực tiếp thuấn di, lần nữa đi tới bên người Hứa Nguyên.
Phản ứng của Lạc Hi Nhiên càng nhanh, cơ hồ trong chớp mắt lập tức làm ra tư thái ứng đối.
Nhưng đáng tiếc, trước thực lực tuyệt đối, hết thảy đều là phí công.
Lão giả tiều tụy một tay bắt lấy cổ tay Hứa Nguyên, một tay bắt lấy cánh tay Hứa Nguyên, khóe môi nhe răng cười mang theo ý tàn nhẫn trêu tức:
"Lão phu trước tiên phải từng chút từng chút giật tứ chi ngươi xuống, sau đó lại sai người gửi cho vị Tể tướng đại nhân cao cao tại thượng kia"
Dứt lời, Hứa Nguyên bỗng cảm giác được một cỗ xé rách mãnh liệt từ cánh tay trái của hắn truyền đến!
Lạc Hi Nhiên điều khiển thân thể Hứa Nguyên muốn phản kháng, xòe tay phải ra, Liễu Mộc Quỷ Nhận trong nháy mắt từ bên ngoài hơn mười trượng bay trở về trong lòng bàn tay, sau đó bỗng nhiên chém tới lão giả trước mặt.
Khí tức chẳng lành quấn quanh lấy Liễu Mộc Quỷ Nhận vung lên, nhưng lại ngừng lại ở vị trí cách một tấc trước mặt lão giả không tiến thêm được.
Lão giả tiều tụy không thi triển bất luận thuật pháp gì, vẻn vẹn chỉ dùng nguyên khí áp súc hình thành hộ thuẫn, liền khiến cho lưỡi đao trong tay Hứa Nguyên không cách nào tiến thêm mảy may.
Nhưng động tác này ngược lại dẫn tới chú ý của lão giả tiều tụy.
Hắn ngước mắt nhìn chuôi mộc nhận mang theo khí tức chẳng lành kia một chút, trong đồng tử đục ngầu bỗng nhiên nổi lên một tia tham lam, cười ha hả nói:
"Tiểu quỷ, chuôi đao gỗ này của ngươi lão phu rất thích, xem như là lễ vật trước khi ngươi chết dâng cho lão phu đi."
Thời điểm dứt lời, Liễu Mộc Quỷ Nhận trong tay Hứa Nguyên đã bị lão giả cưỡng ép cướp đoạt qua, giữ ở trong tay.
Nhìn thấy một màn này, đáy lòng Hứa Nguyên không những không giận mà còn lấy làm mừng.
Từ lúc bắt đầu hắn lấy ra chuôi Liễu Mộc Quỷ Nhận này ra căn bản không phải là dùng để đối địch, mà là chờ đối phương đoạt lấy.
Dù sao, thứ đồ Liễu Mộc Quỷ Nhận này cũng không phải ai cũng có thể cầm.
Lưỡi đao mà Âm Quỷ Thánh giai luyện hóa thành, oán niệm khổng lồ và điên cuồng bao trùm trên đó hoàn toàn có thể khiến cho nó trở thành một thanh Ma Nhận phệ chủ.
Bản thân lão giả trước mắt này đã lâm vào điên loạn, lại bị âm nguyên Thánh giai trên đó ảnh hưởng một chút.
Mà quả nhiên, sau khi lão giả tiều tụy nắm chặt Liễu Mộc Quỷ Nhận, bạo ngược trong mắt lập tức càng tăng thêm mấy phần.
Nhưng còn chưa chờ Hứa Nguyên mừng rỡ, hắn đã nghe thấy tiếng két vang lên một tiếng. Lông mày lập tức nhíu chặt, đau đớn từ cổ tay truyền đến toàn tâm. Dưới cảm xúc bạo ngược, lão giả tiều tụy trực tiếp bóp vỡ nát cổ tay Hứa Nguyên. Mất đi xương cốt chèo chống, da thịt tay trái Hứa Nguyên cứ như vậy vô lực rũ cụp xuống.
Sau đó, trong ánh mắt của hắn, lão giả tiều tụy trực tiếp đá ngang một cái vào bụng của hắn.
"Ầm!"
Một tiếng vang trầm, tàn ảnh tức thời như diều đứt dây bay ngược lại.
Thân hình Hứa Nguyên giống như diều bị đứt dây, bay ra ngoài trăm trượng, cho đến khi đập vào một vùng phế tích dâng lên một mảnh bụi mù.
Nếu như không phải có những thảm vi khuẩn một mực trói buộc khí quan thể nội cùng với huyết nhục của hắn, một cước này có khả năng đã trực tiếp đá gãy ngang người hắn, nhưng cho dù như vậy, Hứa Nguyên vẫn có cảm giác chính mình sắp thăng thiên.
Nằm giữa đống phế tích, Hứa Nguyên trong chớp mắt có cảm giác thời gian trôi qua rất chậm. Chấn động đến mức khiến cho tai hắn ù đi, vô số hình ảnh phức tạp xuất hiện ở trước mắt của hắn. Có hình tượng trong kiếp trước, có hình tượng tảng băng lớn, cũng có hình tượng ở chung cùng người nhà.
Từng màn ký ức hiển hiện trong não hải, Hứa Nguyên cảm thấy chính mình giống như ngọn đèn trước bão.
Phảng phất trong chớp mắt, lại phảng phất như vĩnh hằng, không biết đã trôi qua bao lâu.
Hoảng hốt ý thức được một chút thanh minh, Hứa Nguyên thì thầm hỏi:
"Bác gái Lạc Lạc, ta.... chúng ta sắp chết rồi, ngươi còn chưa chuẩn bị xong sao?"
Lạc Hi Nhiên trả lời rất nhanh, thanh âm sâu kín:
"Dịch bệnh trong cơ thể hắn đã triệt để bị dẫn động, nếu không ngươi cho rằng ngươi còn có thể nằm đây nói như vậy sao?"
Hứa Nguyên nghe vậy, thần trí hơi thanh tỉnh một chút:
"Có ý tứ gì?"
"Ngươi mới hôn mê nửa khắc đồng hồ, hiện tại ngươi có thể nhìn trên trời"
Hứa Nguyên sửng sốt trong chớp mắt, chịu đựng đau nhức toàn thân giống như tan ra thành từng mảnh, cưỡng ép chống thân thể từ trong đống phế tích gạch ngói vỡ vụn, nhìn lên phía bầu trời.
Chỉ thấy lão giả tiều tụy vốn dĩ phải để mắt tới mình giờ phút này lại đánh nhau với mỹ phụ trung niên ở trên không trung.
Ù tai vốn dĩ tràn ngập trong não hải tiêu tán một chút, mỹ phụ trung niên phẫn nộ mắng lão giả tiều tụy, những lời nói thấp kém không chịu nổi cùng với tiếng cười to càn rỡ vang vọng dưới thiên khung.
"Điền Bác Phương, lão quỷ ngươi đúng là đồ điên.
"Lão phu cũng không nói sai, năm đó ai cũng có thể làm trượng phu của Phù tiên tử, ha ha ha ha ha "Lời nói điên cuồng"
"Thôi đi Phù tiên tử, bây giờ mặc dù ngươi có vị đạo lữ họ Tề kia, nhưng vẫn âm thầm giao du với bảy tám tên trai tơ khác, nhiều người như vậy, để lão phu âu yếm thì có thể thế nào chứ?"
"Đồ hỗn trướng! Ngươi làm tông chủ Phong Lam Tông, tự tiện tàn sát bách tính, bản tọa hôm nay phải thay trời hành đạo!"
1102 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận