Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 872: Không nuôi nổi

“...”. Thiên Diễn đột ngột siết chặt nắm tay.
“Nhưng mà ta cũng không nghĩ tới, Thiên Diễn như vậy mà lại là người thích kiểu cưới trước rồi mới yêu, là bởi vì thân thể của nàng mà...”
“Oành!”
Nắm tay nặng nề đập xuống.
“Khục khục!”
Hứa Nguyên phụt ra một ngụm nước xen lẫn màu cam hồng, hai má co quắp lại vì đau, ánh mắt có vẻ tức giận.
“Hừm”
Nhìn nhau trong chớp mắt.
Hừ nhẹ một tiếng, Thiên Diễn thu tay lại, lập tức đứng dậy, sau đó ngồi quỳ xuống bên cạnh mép giường.
Hứa Nguyên cười khẽ một tiếng, chống người dậy, vừa rút vụn gỗ đâm vào trong thịt rồi cầm máu, vừa nói sâu kín:
“Hiện tại ta còn chưa khôi phục hoàn toàn, nàng kích thích ta như vậy, lỡ đến lúc ý hồn nhập não biến thành kẻ ngốc, nàng nuôi ta à?”
“Ta không nuôi nổi Tam công tử Tướng quốc phủ nhà ngươi”
Thiên Diễn xoay đầu liếc hắn một cái: “Thế nhưng biến thành kẻ ngốc cũng tốt, ít nhất nếu như vậy thì có thể khiến cho ngươi bớt đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt ở khắp nơi”.
Dứt lời, nàng thu hồi ánh mắt, ngồi ngay ngắn ở bên mép giường.
Hứa Nguyên cười ha hả, không để ý tới đau đớn khí bị mạt gỗ xiên vào thịt, dịch người tới, muốn ôm lấy nữ tử cạnh đó.
“Ta đã nói là đừng chạm vào ta”
Thanh âm trong trẻo của Thiên Diễn vang lên, động tác của Hứa Nguyên cũng lập tức dừng lại.
Không phải là hắn không muốn động, mà là không động được. Thiên Diễn lại cấp cho hắn một chân ngôn chữ “Định”.
Trong một khoảnh khắc.
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào bóng lưng thanh mảnh nhẹ nhàng của nàng ở gần trong gang tấc, bỗng nhiên dâng lên một xúc động muốn học ngay Thiên Tự chân ngôn.
Đến lúc đó, sẽ trả thù một cách hung hăng vào mối thù định thân này!
Ồ? Tưởng tượng ra thôi cũng mang đầy cảm giác.
Dẫu sao thì việc này rất giống với thời gian đứng im trong kịch bản phim nào đó...
“Ô uế”
Tuy rằng không nhìn ra sau lưng, nhưng Thiên Diễn vẫn có thể nhận ra thần sắc biến hóa trên gương mặt hắn, giọng nói mang vẻ ghét bỏ: “Ghê tởm”
“Vậy ở trong ảo cảnh, không phải là nàng lại càng ghê tởm hơn sao?”
Hứa Nguyên chỉ mới thầm nghĩ, nhưng không nghĩ tới nói việc nói thẳng ra, đến lúc này mới phát hiện ra lần này Thiên Diễn chỉ có định trụ thân hình của hắn.
Thiên Diễn trầm mặc giây lát, bóng lưng nho nhỏ cũng không thèm quay lại, giọng nói bình thản:
“Đó là bởi vì Mị Anh Thần Độc?”
“Hả?”
Hứa Nguyên lộ ra biểu cảm nghi ngờ:
“Áp chế Mị Anh Thần Độc thì hẳn là một lần là đủ rồi? Nhưng vì cái gì mà mỗi lần đến bước cuối cùng lại thậm chí muốn ta vận công khôi phục?”
“Ngươi có thể câm miệng hay không!”
Thiên Diễn đột ngột đứng lên, hai má trắng nõn đã trở thành đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn vào hắn.
Hứa Nguyên chớp chớp mắt, thần sắc rất vô tội.
Thân thể Thiên Diễn lại bị tức giận làm cho run lẩy bẩy, hung hăng nói:
“Ngươi nói thêm một câu, ta định thân ngươi thêm một ngày”
“Tu vi cao không nói lý?”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói là không nói lý”
“Hừ”
“...”
Dứt lời, không còn tiếng động. Chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách.
Trầm mặc thật lâu.
Thiên Diễn lại ngồi xuống mép giường, xoay lưng về phía Hứa Nguyên, lạnh nhạt hỏi:
“Thật sự là ngươi nhớ rõ Chư Kiếm Cốc?”
“...”. Hứa Nguyên không lên tiếng.
“Hử?”
“...”
“Nói chuyện!”
“...”
“Hứa Trường Thiên!”
“Bây giờ mà ta nói chuyện, nàng lại dùng định tự chân ngôn hay sao?”
“Ngươi rất thích việc chọc ta tức giận?”
“Không phải là nàng đã quen rồi hay sao?”
“...”
Thiên Diễn không nói gì thêm, cây chày sắt dùng để giáo huấn Bạch Mộ Hi lập tức xuất hiện trong tay nàng.
“Hứa Nguyên, ta không đùa với ngươi”
“...”
Hứa Nguyên liếc mắt nhìn sang cây chày sắt to chừng một thước, lại liếc nhìn sang Thiên Diễn, khóe mắt giật giật.
Tảng băng nhỏ còn ác hơn tảng băng lớn. Ít nhất thì tảng băng lớn còn biết dùng gậy gỗ.
Suy nghĩ trong giây lát.
Hứa Nguyên nghiêm túc nói:
“Năm thứ bảy khi tiến vào bí cảnh, chúng ta bị truy sát rồi chạy trốn tới Chư Kiếm Cốc”.
Thiên Diễn không nói gì thêm, nắm chặt chày sắt trong tay, chờ đợi hắn nói tiếp.
“Ừm”
Hơi trầm ngâm, Hứa Nguyên phát hiện trong mắt của Thiên Diễn có phần chờ mong:
“Ừm.. Cũng là lần đầu tiên ta ngủ cùng một chỗ với nàng”
Rắccc! !
Cái chày sắt cứng rắn lập tức gãy đôi.
Thiên Diễn cúi đầu run rẩy, đột nhiên cảm thấy, hay là thiến cái tên khốn kiếp này đi.
Thô bỉ, vô lễ, ghê tởm, hèn hạ, ti bỉ, trơ trẽn, vô liêm sỉ!
Cái gì mà gọi là ngủ?
Tướng quốc phủ đại khí như vậy, làm sao lại có một tên Tam công tử thô bỉ đến như thế?
Hai chữ “đính ước” có thể khó nói ra miệng như vậy hay sao? !!
Bình ổn lại tâm trạng muốn giết người, Thiên Diễn vẫn duy trì vẻ đoan trang lạnh nhạt:
“Thật sự ngươi nhớ ra rồi”
Hứa Nguyên cười ôn nhu, ung dung nói ra:
“Ha ha. Đó là tất nhiên, dù sao lúc trước đó, bởi vì ta muốn cứu nàng, suýt chút nữa chết ở trong tuyệt địa đó”
Thân thể đang run rẩy của Thiên Diễn chợt ngừng lại, nhìn vẻ mặt bình thản của hắn, sau đó rời ánh mắt đi.
“Nếu không phải thấy ngươi đáng thương, cũng sẽ không cho tên đăng đồ tử háo sắc nhà ngươi có cơ hội khi dễ ta”
Bạn cần đăng nhập để bình luận