Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1029: Yên tĩnh

Vì những tình báo mà Phù Thanh Canh cung cấp cùng với tư duy theo quán tính đối với đại kiếp của chính mình, vậy mà làm cho nàng không để ý đến một thường thức tu hành cơ bản nhất.
Mặc kệ là thuật pháp có hiệu dụng quỷ dị như thế nào, căn cơ đều phải cần nguyên khí thiên địa chèo chống Mà tầng màng mỏng quanh quẩn xung quanh đối phương tất nhiên cũng như thế.
Thời điểm mới thăm dò, nàng cũng không sử dụng quá nhiều nguyên khí hội tụ bên tay phải, mà thời gian để đối phương giải tỏa kết cấu trạng thái khí của bàn tay phải là khoảng chín giây.
Suy nghĩ đến đây, Lạc Băng Ly nhìn về phía Hứa Nguyên, trong tầm mắt đã có nhiều hơn một tia hiểu rõ.
Nếu tầng màng mỏng kia của đối phương cần năng lượng để duy trì, như vậy đã nói rõ đối phương có hạn mức thu thập nguyên khí nhất định.
Chỉ cần trong chớp mắt đánh vỡ điểm tới hạn này, vậy sẽ có thể đả thương tới, thậm chí là đánh giết đối phương Suy nghĩ hiện lên, suy đoán ra phương pháp có khả năng đối địch, Lạc Băng Ly không chút do dự, khí tức quanh thân bỗng nhiên tăng vọt.
Thời gian của nàng không còn nhiều lắm, Thái Sử Nhiên cho dù dùng tới tính mạng cũng không có khả năng ngăn Lâu Cơ lại quá lâu, nàng nhất định phải trong thời gian ngắn nhất giải quyết hết đối phương. Trong lúc nhất thời, không gian trở nên yên tĩnh.
Đứng trên mặt đất, Hứa Nguyên ngước mắt nhìn qua thân ảnh phát tán quang mang quanh thân giống như thần tiên hàng nhập phàm thế, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên một vòng khó hiểu, tựa hồ đang không hiểu đối phương muốn làm gì. Nhưng trong chớp mắt tiếp theo hắn liền biết.
Đạo thân ảnh trên bầu trời kia hóa thành một đạo lưu quang, lấy tốc độ mà ánh mắt hắn cũng không thể bắt kịp trong chớp mắt xuất hiện ở trước người hắn.
Nhìn quang đoàn xuất hiện trước mắt, theo bản năng, trên khuôn mặt Hứa Nguyên dâng lên một cỗ cảm xúc tức giận.
Hắn không hiểu, hắn đã nói mình không muốn ăn nàng, đồ vật khó ăn này vì sao còn không đi?! Ngay khi "quang đoàn" đến gần, Hứa Nguyên vung ra một chưởng đao, mà đồng thời cùng lúc này, vô số cành liễu rắc rối khó gỡ chui ra từ trong mặt đất, từ trong thân thể hắn dây dưa kéo đến phía đối phương.
Nhưng đáng tiếc, tốc độ của Lạc Băng Ly dưới trạng thái này còn nhanh hơn hắn.
Trước khi chưởng đao và cành liễu tiếp xúc đến thân thể nàng, nàng đã dùng một ngón trỏ thon dài chứa một đạo ánh sáng đánh tới trước mặt Hứa Nguyên.
Thoáng nhìn thấy hạt ánh sáng nhỏ bé kia, phẫn nộ trong đôi mắt Hứa Nguyên lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng tiêu tán, thay vào đó là một vòng sợ hãi.
Hắn cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm từ trên hạt ánh sáng này.
Không chút nghĩ ngợi, Hứa Nguyên bỗng nhiên thu lực muốn lui lại, nhưng tốc độ của hắn từ đầu đến cuối đều không thể sánh bằng Lạc Băng Ly.
Mê vụ đen nhánh trong chớp mắt trở nên yên tĩnh mà quỷ dị.
Trên mặt Hứa Nguyên sợ hãi.
Trong mắt Lạc Băng Ly lạnh lùng.
Cùng ngàn vạn cành liễu nhô ra ngay lúc này đều đứng im.
Hạt ánh sáng hóa thành một vệt sáng, phát ra hào quang chói sáng trong nháy mắt xua tán đi mê vụ quỷ dị bao phủ nửa toà thành trì.
Không có bất kỳ tiếng oanh minh nào, cũng không có bất kỳ tiếng nổ vang nào, có chăng chỉ là khi chùm sáng chạm vào tầng màng mỏng quanh quẩn quanh thân Hứa Nguyên phát ra một tiếng "cách cách" giòn vang. Thời gian mấy giây, chùm sáng chói mắt dần dần yếu đi, cuối cùng biến thành điểm điểm tinh quang tiêu tán vào hư không.
Hết thảy bình tĩnh lại, trước mặt Lạc Băng Ly chỉ còn lại một bộ thi thể không đầu, những cành liễu vọt tới phía nàng cứng ngắc tại chỗ, mà trên mặt đất sau người lại xuất hiện một cái hố trống rỗng sâu không thấy đáy hơn một xích!
Kết thúc rồi a.
Lạc Băng Ly nhìn mở đầu đại kiếp đã bị đánh nát đầu trước mắt, trong đôi mắt thế nhưng cũng không có mấy phần buông lỏng.
Mặc dù nàng vẫn không cách nào cảm nhận được bất kỳ sinh cơ gì từ trên thân đối phương, nhưng đối phương dù sao cũng là mở đầu đại kiếp.
Hơn nữa, mặc dù Hứa Trường Thiên này vẫn còn duy trì hình dáng con người, nhưng nhìn trảm kích bị đao gỗ gần như xé rách nửa người trên thân đối phương, cấu tạo thân thể đối phương rõ ràng đã phát sinh cải biến, nhược điểm trí mạng đối với nhân tộc có khả năng đã không thích hợp trên người đối phương nữa. Nhưng ở trong ánh mắt cảnh giác của nàng, thi thể không đầu đứng vững yên lặng trong chớp mắt, chậm rãi quỳ xuống trên mặt đất, lập tức giống như bùn nhão té nhào trên mặt đất.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lạc Băng Ly mới hơi thở dài một hơi, nhưng quanh thân nàng lại lần nữa dâng lên lượng lớn nguyên khí, một hạt ánh sáng nhanh chóng lần nữa ngưng tụ trên đầu ngón tay này. Đối với đại kiếp mà nói, nếu không triệt để đánh đối phương thành bột mịn, vậy vẫn không thể buông lỏng cảnh giác.
Bên trong đống phế tích rách nát yên tĩnh, hào quang chói sáng càng lúc càng mạnh, ngay thời điểm khi thuậtpháp sắp ngưng tụ thành hình lần nữa, một trận thanh âm tiếng tim đập "đông đông đông" rất không đúng lúc vang lên.
Trong chớp mắt thanh âm vang lên, trong tim Lạc Băng Ly bỗng nhiên trầm xuống.
Quái vật này, quả nhiên còn chưa chết.
Trong ánh mắt nàng, thi thể không đầu giống như bùn nhão ngã xuống đất kia lại lấy một tư thế quỷ dị bò dậy từ dưới đất.
Không chần chờ chút nào, hạt ánh sáng trong tay Lạc Băng Ly lại lần nữa bắn ra tia sáng chói mắt.
Mà lúc này, thi thể không đầu trước mắt lại đột nhiên đưa tay sờ chuôi đạo gỗ cắm phía trước ngực mình.
Trong chớp mắt đầu ngón tay hắn chạm đến chuôi đao, một cỗ khí tức bạo ngược giết chóc điên cuồng bao phủ phương viên mấy trăm trượng trong nháy mắt.
Trong thoáng chốc, Lạc Băng Ly phảng phất tiến vào một vùng không gian tăm tối, thời điểm ngước mắt, nàng nhìn thấy một gốc cổ liễu to lớn treo ngược vô số thi hài!
1054 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận