Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 858: Trảm thảo trừ căn

Trầm mặc, không người trả lời.
"Cũng đúng, bí mật như thế nếu như không phải Các chủ thôi diễn thế gian này nói ra, hẳn không người nào có thể biết được."
Thái Sử Nhiên lắc đầu, cười nhẹ nói:
"Năm đó Tĩnh Đình Hi sở dĩ chui vào trong cung chính là bởi vì Hứa n Hạc mưu tính. Hứa n Hạc lợi dụng tính tình và công pháp của Tĩnh Đình Hi, bày ra mâu thuẫn giữa Tĩnh Đình Hi và Tiên Hoàng, sau đó lại cùng với Lý Diệu Huyền mưu đồ trợ giúp Tĩnh Đình Hi chui vào trong cung Tiên Hoàng bị thương nặng."
Trung niên mập mạp nghe vậy trong mắt hiện lên một vòng hiểu rõ.
Có Hứa n Hạc tương trợ, trách không được Tĩnh Đình Hi có thể lấy một thân Thuế Phàm chui vào đại nội hoàng cung.
Nhưng dừng lại trong chớp mắt, hắn liền nhíu hai đầu lông mày to mọng hỏi:
"Nếu Hứa n Hạc đã mưu đồ đến tận đây, hà tất để cho Tĩnh Đình Hi có thể trốn thoát? Hắn chết trong cung hẳn sẽ càng phù hợp với lợi ích hai người kia."
Thái Sử Nhiên lắc đầu, cười nhẹ nói:
"Chu huynh, năm đó ngươi không chú ý sự tình triều đình a? Nếu như Tĩnh Đình Hi đã chết, bọn hắn làm sao vu oan món nợ máu này cho vị Thái tử lúc trước kia? Đêm đó Thái tử hắn thế nhưng cũng đang trực chỗ quân vụ."
Nói xong, trong mắt Thái Sử Nhiên bộc lộ một vòng ý vị thâm trường:
"Sớm làm ra một chút sự tình đặc biệt, khiến Tiên Hoàng nổi giận chủ động ngay đêm đó triệu kiến Lý Diệu Huyền vào cung, lại thiết kế chuyện ám sát khiến hắn liều mình cứu giúp, lại trợ giúp thích khách bỏ trốn."
Lão giả còng xuống nghe thấy bí mật này, trong đôi mắt đục ngầu bộc lộ một vòng chần chờ:
"Sự tình trùng hợp như thế, Tiên Hoàng sẽ không hoài nghi sao?"
"."
Nhìn thần sắc trên mặt bọn họ, Thái Sử Nhiên nhớ tới biểu lộ của chính mình thời điểm nghe thấy việc này, khẽ cười một tiếng:
"Tất nhiên sẽ hoài nghi, nhưng chuyện này cũng là một vòng kế trong kế của bọn hắn. Thủ đoạn của Hứa n Hạc và Lý Diệu Huyền rất cao minh, Lý Diệu Huyền lúc trước làm những tiến hành đặc biệt kia vốn là sắp xếp rất nhiều mánh khóe, giống như bị người khác hãm hại.”
“Hơn nữa Tiên Hoàng triệu kiến Lý Diệu Huyền là mật lệnh, lại không có người nào biết được quan hệ trong đó giữa Hứa n Hạc và Tĩnh Đình Hi, phần hoài nghi này thời khắc Lý Diệu Huyền trọng thương ngã gục đều sẽ chuyển biến thành nghi kỵ Thái tử.”
"Nếu như không phải có Lý Diệu Huyền liều mình cứu giúp, Tiên Hoàng lúc ấy coi như trực tiếp chết rồi. Dù sao, thiên hạ này há chẳng phải vẫn có Thái tử bảy mươi năm chấp chính sao?”
"Chuyện sau đó các ngươi hẳn là đều biết, Lý Diệu Huyền thu hoạch được địa vị có thể tranh chấp cùng đài với Thái tử, mà Thái tử bởi vì nghi kỵ nên địa vị bất ổn, quyền lực trong tay từng bước bị gọt, đi tới bí quá hoá liều, phản đối bằng vũ lực hoàng cung."
Dứt lời im ắng, an tĩnh hồi lâu.
"Ha ha ha "
Lão giả còng xuống bỗng nhiên phát ra một tràng cười nhẹ khô khốc, nắm lấy quải trượng hướng về phía nam chắp tay thi lễ:
"Các chủ cũng coi như tu vi thông thiên, nếu như không phải nhờ có loại thủ đoạn này, bí mật này thiên hạ chỉ sợ không có người nào có thể biết."
Dừng lại, lão giả nói khẽ:
"Cho nên, Hứa n Hạc tiêu diệt Táng thôn là bởi vì hắn sớm biết được Các chủ sẽ chọc sự tình mấy chục năm trước ra, cho nên sớm trảm thảo trừ căn?"
Trong đôi mắt Thái Sử Nhiên hiện lên một vòng quang mang, lắc đầu:
"Mặc dù Hứa n Hạc thủ đoạn thông thiên, nhưng lấy cách làm việc kín đáo của Các chủ, sao có thể bị hắn phát giác? Cho dù mấy chục năm chưa từng liên hệ, nhưng so sánh với một người xa lạ, Tĩnh Đình Hi tất nhiên càng có khuynh hướng tin tưởng hảo hữu đã từng tâm đầu ý hợp, việc này là sau khi Các chủ nói cho Tĩnh Đình Hi, hắn đã chủ động liên hệ với Hứa n Hạc để đòi một lời thuyết pháp."
Nghe nói như thế, ba người ở đây đều sửng sốt trong chớp mắt.
Cũng không phải kinh ngạc vì lựa chọn của Tĩnh Đình Hi, cũng không phải kinh ngạc vì lãnh huyết của Hứa n Hạc, mà là nghi hoặc tại sao Các chủ lại làm việc như thế.
Các chủ không phải có thể thôi diễn tương lai sao?
Những cường giả bên trong Táng thôn kia cơ bản đã có thể đứng cùng hàng với một tông môn cỡ lớn đứng đầu thế gian.
Một tôn Thánh Nhân, một số Thuế Phàm, Nguyên Sơ.
Lôi kéo cường giả bên trong, chẳng lẽ không thể tốt hơn so với mặc kệ bị vây giết?
Thái Sử Nhiên nhìn vẻ không hiểu trong mắt ba người, nhẹ nhàng chậm chạp thở ra một hơi:
"Các ngươi… rất kỳ quái vì sao Các chủ lại muốn làm như thế?"
Giác ngộ chính trị của lão giả còng xuống rất cao, lập tức lắc đầu:
"Chuyện Các chủ làm đều có đạo lý riêng, chúng ta không hiểu cũng là bình thường."
Thái Sử Nhiên hừ cười một tiếng:
"Lúc trước ta hỏi thăm Các chủ, nàng cũng chỉ nói đây là lựa chọn tối ưu trong ngàn vạn tương lai, có một quân cờ so với những cường giả bên trong Táng thôn kia quan trọng hơn."
Nói đến đây, trên gương mặt tuấn lãng của hắn hiển hiện một vòng thở dài:
"Chẳng qua hiện nay màn đêm đã bao phủ tương lai, giải pháp tối ưu này đoán chừng cũng đã không còn."
Lời nói vừa rơi xuống, đỉnh núi vạn dặm không có âm thanh.
Mà ba người còn lại sau khi nghe được bí mật cũng không nói gì, một bên thổi gió lạnh, một bên tiêu hóa tình báo mới biết được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bóng mây ngưng tụ trên bầu trời lại bị thổi tan.
Khi mặt trời treo giữa thiên khung ngả dần về phía tây, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ một mảng lớn đồng ruộng núi rừng.
Mà thời khắc mặt trời sắp chìm vào lòng đất, một cỗ nguyên khí ba động bỗng nhiên từ đường chân trời bao trùm ánh sáng truyền đến.
Bốn người trên đỉnh núi bị gió lạnh thổi cả một ngày không hẹn mà cùng ngước mắt nhìn lại.
Cỗ nguyên khí này không mạnh cũng không yếu, nhìn không ra tu vi người tới, đoán chừng hẳn là thời khắc đi đường người tới đã cố ý áp chế khí cơ bản thân.
Trong khoảnh khắc, một nữ tử váy đen đã tới trên đỉnh núi.
Dưới váy dài màu đen cùng với trời chiều thấp thoáng, da thịt nữ tử trắng như tuyết tinh khiết, trong con ngươi có mị lực gợi cảm, khiến cho người ta không tự chủ được mà bị hấp dẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận