Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 957: Ngoại truyện Thiên Diễn (Tiếp)

Con ngươi Thiên Diễn trong nháy mắt trợn to, ngước mắt nhìn về phía hắn, bên trong mắt vàng mỹ lệ mang theo một tia không xác định:
"... Ngươi không giết ta?"
"A "
Hứa Nguyên nhẹ nhàng cười nhẹ một tiếng, tròng mắt nhìn bàn tay của mình, ngữ khí yếu ớt:
"Vốn là muốn giết, nhưng ta hình như không xuống tay được."
"Phốc phốc."
Dứt lời, Thiên Diễn không hiểu sao cười khẽ một tiếng, cặp mắt sáng phảng phất giống như thu thủy kia tán đi rất nhiều lo lắng, thay vào đó là một chút buồn cười, thanh âm thanh lệ: "Ngươi không nỡ?”
"Đúng nha."
Hứa Nguyên không phủ nhận:
"Xem như nuôi một đầu heo bảy năm cũng sẽ có tình cảm, càng đừng nói tới một người đồng sinh cộng tử."
Thiên Diễn nghe vậy hơi nhíu nhíu mày:
"Ta cảm giác ngươi đang mắng ta."
"Không phải cảm giác."
Hứa Nguyên cười nhẹ một tiếng:
"Ta chính là đang mắng ngươi."
"."
Vô lại quen thuộc khiến cho tức giận trong lòng Thiên Diễn dâng lên, nhưng lập tức những tâm tình này biến thành từng tia từng tia mỉm cười ngọt ngào.
Nhưng lời nói của Hứa Nguyên vẫn chưa nói xong, hắn vẫn liên miên lải nhải tiếp tục nói:
"Biết ta là loại tính cách gì, còn lấy loại trạng thái này để trở về, ngươi không phải ngốc như heo sao?"
"Nói thật, hiện tại ta cũng có chút hoài nghi ngươi đây là cố ý quay trở về, sau đó bày ra tư thái cá nằm trên thớt mặc ta thịt này để tranh thủ tín nhiệm của ta."
Nói đến đây, Hứa Nguyên nhìn thần sắc dần chuyển sang âm trầm của thiếu nữ, lời nói xoay chuyển:
"Nhưng mà ta nghĩ hẳn là không phải, dù sao thời điểm khi ta khống chế Quỷ Liễu chiến đấu với Thánh Nhân họ Lạc kia, ngươi hoàn toàn có cơ hội trực tiếp đào tẩu."
"Cho nên Thiên Diễn, khi đó vì sao ngươi không trốn?"
"."
Giữa hai người bỗng nhiên lại rơi vào trầm mặc, chỉ có gió lạnh xào xạc trên không trung nương theo sương mù nhẹ nhàng làm nhấp nhô áo bào.
An tĩnh thật lâu, môi đỏ Thiên Diễn khẽ mở:
".... Bởi vì, ta cảm thấy ngươi sẽ không giết ta."
"Vì sao?"
Hứa Nguyên biểu lộ cổ quái.
Con ngươi xán lạn như tinh thần của Thiên Diễn không nháy một cái nhìn chằm chằm hắn:
"Ngươi vì cứu ta mà nhiều lần suýt chút đã chết rồi."
Hứa Nguyên hít sâu một hơi, có chút không kiên nhẫn nói:
"Ta đã nói cái đó không giống, ta làm những chuyện kia là bởi vì chỉ có như thế ta mới có thể còn sống."
Tiếng gió rít gào, cành liễu dập dờn.
"Giống nhau.. "
"Ừm?"
Thiếu nữ nhìn qua hắn, thanh âm nhỏ như ruồi muỗi:
"Hứa Nguyên. Đối với ta mà nói, những chuyện ngươi làm đều giống nhau."
"."
Nghe vậy, trong tim Hứa Nguyên không hiểu sao run lên.
Nữ nhân này quả nhiên là đồ ngốc.
Tựa như một con mèo nhỏ nằm trên mặt đất, đưa cái bụng trần trụi mềm mại không có chút phòng bị nào của mình cho một hung thú cầm đao.
Xoay người, Hứa Nguyên đi đến một cái hốc cây khổng lồ trên cành cây, vừa đi một bên vừa ghét bỏ:
"Cho nên ta mới nói ngươi chính là một tên ngớ ngẩn như heo."
Thiên Diễn hơi trầm mặc, lên tiếng hỏi lại:
"Ngươi còn biết nói ta, ngươi chẳng lẽ không phải cũng giống vậy?"
Hứa Nguyên nghe vậy không ngừng bước, ngoái nhìn:
"Ta cũng sẽ không giao tính mạng trong tay người khác."
"Vậy ngươi còn không phải không giết ta sao?"
"Đây chẳng qua là hiện tại không động tay được mà thôi, không có nghĩa là về sau sẽ không thể."
"Ngươi bây giờ chính là mạnh miệng."
"Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?"
"Đến a."
Thiên Diễn giơ cái cổ trắng nõn ngửa mặt lên, liếc nhìn hắn.
Khóe mắt Hứa Nguyên nhảy lên, nhìn chằm chằm nữ nhân này mấy giây, hừ lạnh một tiếng:
"Đến lúc đó ngươi cứ thử một chút thì biết."
Dứt lời, quay người bỏ đi.
"Hừ a ~ "
Nhìn bóng lưng của hắn, khóe môi thiếu nữ câu lên một vòng tiếu dung, chân ngọc trần trụi đạp hư mà đi:
"Hiện tại ngươi không hạ thủ được, về sau càng không có khả năng."
"Ách."
Hứa Nguyên chậc chậc lưỡi, hít sâu một hơi, ngoái nhìn lạnh lùng nói:
"Ai bảo ngươi đi theo ta?"
Thiên Diễn nháy mắt, không nói chuyện.
Lời nói Hứa Nguyên lạnh nhạt nhìn nàng:
"Ta hiện tại không hạ thủ được với ngươi, không có nghĩa là ngươi có thể tiếp tục đi theo bên cạnh ta."
"."
Thiên Diễn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên ranh mãnh cười một tiếng, không trả lời mà hỏi ngược lại:
"Ngươi không có cách nào một mực khống chế Quỷ Liễu này?"
"."
Con ngươi Hứa Nguyên co rụt lại.
Hắn không nghĩ tới Thánh nữ ván giặt đồ này lại đột nhiên hỏi như vậy.
Mị độc của Mị Thần thụ chủng có hạn, có thể làm tê liệt bản thể Quỷ Liễu trong mấy ngày đã coi như là cực hạn.
Thiên Diễn nhìn thần sắc của hắn, nhẹ giọng giải thích nói:
"Nếu như ngươi có thể một mực điều khiển Quỷ Liễu Thánh giai này, vậy sẽ không để ý ta đi theo bên cạnh ngươi."
Hứa Nguyên nhẹ nhàng hít một hơi, cũng không phủ nhận, dừng chân lại, liếc mắt nhìn nàng:
"Đúng, ta chỉ có thể điều khiển nó trong thời gian mấy ngày, cho nên bây giờ ngươi có thể rời đi được chưa? Đến lúc đó nếu ngươi đi theo bên cạnh ta, sẽ khiến cho ta rất không có cảm giác an toàn."
"Không thể."
Bạn cần đăng nhập để bình luận