Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 907: Thắng mới là hành động của trang hào kiệt

Theo nguyên khí không ngừng tràn vào, đan điền, thức hải, cùng với từng huyệt vị mấu chốt của Hạ Tình đều bị hắn chôn xuống mấy bom nguyên khí.
Nói cách khác, hôm nay hắn chỉ cần một ý niệm trong đầu liền có thể khiến cho Hạ Tình hương tiêu ngọc vẫn.
Làm xong những động tác này, Hứa Nguyên cười nhẹ một tiếng, tiện tay ném thiếu phụ xinh đẹp trong tay tới vườn hoa ở một bên.
Đã mất đi trói buộc, vị thiếu phụ Thuế Phàm dịu dàng cao quý này thế nhưng không đứng dậy, thời khắc này nàng đã trầm luân trong mị độc, đùi ngọc thon dài nở nang kẹp chặt vuốt ve, thân thể mềm mại đẫy đà xinh đẹp không ngừng vặn vẹo trên mặt đất.
Liếc qua, Hứa Nguyên ngoái nhìn cười nói:
"Loại thủ đoạn này chẳng lẽ không phải tiểu nhân hèn hạ gây ra sao?"
Đường Nhược Phủ khe khẽ lắc đầu, ngữ khí mang ý cười:
"Tiểu nhân hèn hạ là người bình thường vô năng cuồng nộ, không từ thủ đoạn thắng được hết thảy mới là hành động của một hào kiệt."
Nghe được ngữ khí chậm dần của đối phương, cảnh giác trong lòng Hứa Nguyên âm thầm dâng lên, nhưng thần sắc vẫn mỉm cười như cũ trả lời:
"Quan niệm này của ngươi ta ngược lại không phản đối, có điều nghe giọng điệu này của ngươi tựa hồ đã chuẩn bị xong?"
Đường Nhược Phủ đối mặt với vấn đề này, bỗng nhiên hỏi ngược lại:
"Ngươi muốn biết tại sao bọn hắn xưng ta là Kiếm Cuồng không a?"
Dứt lời, khí cơ quanh thân Đường Nhược Phủ đột nhiên tăng bạo, nội bộ thân thể bỗng nhiên vang lên tiếng nổ đùng liên tiếp.
Nhìn thấy một màn này, vẻ khó hiểu trong mắt Hứa Nguyên càng thêm nồng đậm.
Trong cảm ứng của hắn, Đường Nhược Phủ khiến cho gần như hết thảy khí quan trong cơ thể mình, ngoại trừ đan điền thức hải ra, bao gồm cả kinh lạc đều bị vỡ vụn.
Hết thảy yên lặng, sương trắng phiêu miểu, thác nước vẫn y nguyên, sương mù quanh quẩn trên nước hồ, bỗng nhiên biến thành một vũng gợn sóng ảm đạm.
Phốc.
Không có bất kỳ báo hiệu gì, bên trong tầm mắt của Hứa Nguyên bỗng nhiên văng lên một màu đỏ bừng xán lạn như mưa.
Khóe môi tràn ra máu tươi, tròng mắt Hứa Nguyên vô thức nhìn về phía ngực.
Nơi đó không có bất kỳ dấu hiệu gì mà xuất hiện một tổn thương do lưỡi đao xuyên qua.
Mà đồng thời trúng chiêu còn có Thiên Diễn đứng bên ngoài trăm trượng.
Áo bào màu đen bị máu tươi đỏ bừng thấm ướt, Thiên Diễn nhìn thương thế đột nhiên xuất hiện trên người mình, bên trong ánh mắt màu vàng kim mang theo vẻ khó hiểu và ngạc nhiên.
Nàng vậy mà cũng chưa từng phát giác ra thủ đoạn của Đường Nhược Phủ.
Nhưng loại tổn thương chỉ là xuyên qua này, đối với tu giả Nguyên Sơ còn xa mới được coi là trình độ trí mạng.
Nhưng rất nhanh, một vòng ửng hồng dị dạng dần dần lan lên trên gương mặt của nàng, mị độc ẩn núp trong cơ thể nàng trực tiếp bị vết thương này hoàn toàn câu dẫn ra ngoài.
Sao?
Mị Thần Đạo Uẩn…
Tại sao một kích này lại ẩn chứa Mị Thần Đạo Uẩn?
Thiên Diễn vô thức nhìn về phía Hứa Nguyên trên mặt đất, mà Hứa Nguyên cũng đúng lúc nhìn về phía nàng.
Ánh mắt giao hội trong chớp mắt, hai người đều thấy được một vòng ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Bọn hắn đại khái đoán được lá bài tẩy của đối phương là gì.
Trong chớp mắt tiếp theo, thân hình Hứa Nguyên bỗng nhiên biến mất.
Cùng lúc đó, ngực Thiên Diễn lại lần nữa xuất hiện một đạo vết thương không cách nào khép lại, ngay sau đó là khí quan toàn thân, xương cốt và kinh lạc đều vỡ nát.
Đứng độc lập bên ngoài trăm trượng, trong chớp mắt Thiên Diễn phát giác bản thân đã trúng chiêu liền biết hết thảy đã trễ rồi, đã không có năng lực chống cự.
Máu tươi tràn ra từ trong miệng nhuộm đỏ môi nàng, thể nội đột ngột xuất hiện thương thế trực tiếp khiến cho thân hình treo trên bầu trời của nàng không khống chế nổi, giống như cánh diều đứt dây rơi xuống đất.
Nhưng hết thảy bên này lại không hấp dẫn được chú ý của hai nam tử giằng co bên biên giới hồ nước.
Mặc dù từ khi bộc phát chiến đấu đến hiện tại vẫn chưa tới nửa khắc, nhưng thế cục đã đi tới hồi cuối, ai vào thời điểm này bị phân tâm, có khả năng chính là hạ tràng vạn kiếp bất phục.
Con ngươi của Đường Nhược Phủ híp lại, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm Hứa Nguyên phía dưới.
Ngoại trừ kiếm thương lúc ban đầu bắn ra, trên thân tiểu tử này lại không còn bất luận thương thế nào khác.
Rất hiển nhiên, công kích Đạo Vực hoàn chỉnh của hắn đều bị kiếm kỹ thuấn thiểm không biết tên của đối phương lẩn tránh.
Nếu nói như thế, loại kiếm kỹ thuấn thiểm có năng lực tập kích của đối phương chỉ là một trong số chiêu thức của hắn, ngoài việc có thể biến mất trong nháy mắt ra, càng có thể lẩn tránh hết thảy thuật pháp công kích.
Thế gian này lại có kiếm kỹ kinh khủng như thế?
Một vòng lo nghĩ hiện lên trong đáy mắt, Đường Nhược Phủ lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác khó giải quyết chân chính trên thân tiểu bối này.
Không chỉ bởi vì kiếm kỹ tránh né trong giây lát của đối phương, mà còn bởi vì hắn không hiểu Hứa Nguyên là một Nguyên Sơ, làm sao có thể phán đoán được thời cơ Đạo Vực chính mình phát động.
Hình Không Chi Vực neo định vô thanh vô tức, trong Thuế Phàm cũng không có người nào có thể phát giác thủ đoạn neo định địch nhân của hắn.
Chỉ có tu vi Chí Thánh đỉnh phong mới có thể thông qua chưởng khống thánh nguyên của bọn hắn để sớm phát giác.
Chẳng lẽ tiểu tử này nắm giữ thánh nguyên?
Đường Nhược Phủ bị cái suy nghĩ bỗng nhiên hiện lên này làm cho giật nảy mình.
Không, không thể…
Hắn là Bán Thánh cũng vẻn vẹn chỉ có thể loáng thoáng cảm ứng được loại thánh nguyên phiêu miểu kia.
Còn đối phương chỉ mới bước vào Nguyên Sơ chi cảnh mấy năm đã có thể chưởng khống thánh nguyên, vậy thiên tư cấp độ như vậy chỉ sợ từ xưa đến nay là người đầu tiên.
Suy nghĩ trong đầu giống như là sóng biển mãnh liệt dưới gió bão dâng lên trong nháy mắt lướt qua, cẩn thận quan sát năng lực, rất nhanh đã khiến cho Đường Nhược Phủ nhận ra mánh khóe trên người tiểu tử phía dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận