Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 867: Không thể quan tâm huynh trưởng hay sao?

Tiểu Bạch chắc hẳn là lo lắng nếu hắn về với đất mẹ, địa cung sẽ hết thuốc cứu.
Lạc Hi Nhiên thì lo lắng cho tâm huyết cả đời sẽ trôi theo dòng nước.
Trong mắt của Lâu Cơ, ngoại trừ vẻ quan tâm thì có thêm một tầng sốt ruột, lão tỷ tỷ này hẳn là thật lòng lo lắng sợ hắn gặp phải chuyện không may.
Cuối cùng.
Ánh mắt của hắn đối diện với nàng.
Hai cặp đồng tử hoàng kim chạm vào nhau giữa không trung.
Nhưng Hứa Nguyên lại không nhìn ra được thần sắc trong đôi mắt của Thiên Diễn biểu lộ điều gì, vẫn chỉ là sự lãnh đạm độc hữu của tảng băng nhỏ kia.
Ánh mắt vừa chạm vào nhau, Thiên Diễn bình thản thu hồi tầm mắt.
Hứa Nguyên khẽ chép miệng một tiếng.
Quả nhiên, cái thái độ “Không” này của Thiên Diễn thực sự rất không thú vị.
Tuy nhiên, ở trong ảo cảnh dường như lại có một vẻ phong tình khác.
Yên lặng trong giây lát.
“Trường Thiên?”
Giọng nói của Lâu Cơ mang theo sự thăm dò bất chợt vang lên.
Rất nhẹ. Thậm chí còn không rõ ràng bằng tiếng mưa rơi ở bên ngoài, giống như là lo lắng quấy nhiễu đến hắn.
Lâu Cơ có thể cảm nhận được ý hồn của hắn đã hoàn toàn vững chắc, nhưng ánh mắt mờ mịt này làm cho nàng có tâm lý không dám xác định rằng Hứa Nguyên đã khôi phục lại tư duy bình thường hay chưa.
Nhìn ánh mắt ân cần từ bốn phía chiếu đến, Hứa Nguyên không nhanh không chậm mà xoa xoa lấy mi tâm. Trầm mặc trong giây lát, giọng nói bình tĩnh vang lên trong sương phòng yên tĩnh: “Bộ dáng hiện tại của ta giống với kẻ ngốc lắm hay sao?”
“Không phải là ngươi vốn dĩ vẫn như vậy hay sao?”
Người nói chuyện là Lạc Hi Nhiên, bộ quần áo màu xanh lam khoác lên thân hình lung linh ngạo nghễ, liếc nhìn nam tử đang nửa nằm nửa ngồi trên giường.
Đối diện với ánh mắt của nàng, Hứa Nguyên chợt ngồi thẳng người dậy, cười hừ hừ một tiếng: “Thế nào, Hi Nhiên, hiện tại muội lại không tuân thủ lễ nghi của mình? Không hiểu thế nào là phi lễ hay sao?”
Ánh mắt Lạc Hi Nhiên như đang nhìn một kẻ ngốc, đôi mắt cong lên, cười cười chế nhạo: “Ta là nghĩa muội, vậy mà lại không thể quan tâm huynh trưởng được một chút hay sao?”
Từng chữ từng chữ rất nặng, nhưng rõ ràng tâm tình lại không tệ, nếu không cũng sẽ không đùa cợt như vậy.
Trong lòng có suy nghĩ thoáng qua, Hứa Nguyên lườm nàng ta một cái, sau đó rũ mắt nhìn xuống bàn tay của mình: “Cảm giác của Diễn Thiên Thần Hồn cũng không tệ. Ta có thể cảm giác được mình đã trở nên mạnh hơn”.
Cùng với sự khôi phục ý thức của Hứa Nguyên, không khí nghiêm trọng trong sương phòng đã trở nên hòa hoãn chỉ trong nháy mắt.
Bằng vào tu vi của các nàng thì đều có thể nhìn ra được thân thể và thức hải của Hứa Nguyên đã khôi phục lại như bình thường, chủ yếu là lo lắng vấn đề hắn sẽ biến thành bại não, hoặc là mất trí nhớ.
Đôi môi hạnh đào của Bạch Mộ Hi khẽ mở, muốn nói điều gì đó, nhưng phát hiện ra vị công tử này đang nhìn vào vị trí bên cạnh của nàng.
Hơi chần chờ, nhưng nàng vẫn lựa chọn ngậm miệng.
Hứa Nguyên nhìn vào Thiên Diễn đang ngồi ở bên giường.
Thiên Diễn không quay lại, đầu hơi cúi xuống, thân thể mảnh khảnh lại khẽ run rẩy như có như không.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt Hứa Nguyên hiện lên vẻ ngập ngừng.
Với thái độ “Không” của Thiên Diễn thì hẳn sẽ không lộ ra xúc động nhỏ nhặt này, chắc hẳn là đang cố gắng làm ra tư thái bình thường.
Dù sao, ngày từ đầu thì nàng truyền thụ Diễn Thiên Thần Hồn cho hắn chính là muốn hắn khôi phục trí nhớ.
Tuy rằng đường đi quanh co, nhưng mục đích cuối cùng tựa như cũng đã đạt được.
Trong lòng nghĩ như vậy, Hứa Nguyên chống đỡ thân thể, ngồi đến bên cạnh nàng.
Bởi vì giường mềm lún xuồng, thân thể của Thiên Diễn cũng nghiêng về phía hắn chỉ trong chớp mắt.
Tuy vậy cũng chỉ là trong một cái chớp mắt.
Lực hút hay trọng lực gì gì đó, bằng vào tu vi của Thiên Diễn thì việc đối kháng cũng không phải là vấn đề.
Hứa Nguyên ngồi bên cạnh nàng, đôi mắt nghiêng nghiêng như là muốn nhìn được thần sắc ở trên mặt Thiên Diễn.
Thế nhưng, thật đáng tiếc, tóc mai đen dài xõa tung che lấp hơn nửa khuôn mặt, khiến hắn nhìn cũng không rõ.
Mà rõ ràng Hứa Nguyên cũng không có quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân. Nếu nhìn không rõ, vậy thì vén tóc mai của nàng lên là được.
Tay đưa ra vuốt ve vành tai hồng nhuận của nàng.
“Bạch”
Một tiếng vang giòn.
Bàn tay bị hất ra.
Chỉ trong nháy mắt căn phòng trở nên yên lặng, nhưng không hề nghiêm trọng, thậm chí lại có vẻ mập mờ và buồn cười.
Là một đại tỷ tỷ thành thục, mặt mũi Lạc Hi Nhiên tràn đầy vui vẻ, liếc nhìn hai người ở trên giường một lượt, khẽ hừ một tiếng rồi ngay lập tức đã biến mất ở trong sương phòng.
Là một người ham vui, tất nhiên Lâu Cơ không hề có tính tự giác. Hai tay ôm lấy khuôn ngực quá khổ, ngón trỏ tinh tế đang gõ gõ từng cái từng cái lên gò má, trong mắt lộ ra cảm giác thích thú nhìn một nam một nữ ở bên giường.
“Lâu Cơ đại nhân, Mộ Hi có việc muốn báo cáo với ngài”. Bạch Mộ Hi nhẹ nhàng lên tiếng.
“...”
Lâu Cơ nhíu mày, quay đầu nhìn lại.
Trong đôi mắt Bạch Mộ Hi tràn đầy chân thành.
Nàng cảm thấy, chắc hẳn hiện tại công tử muốn có cơ hội ở một mình.
Hơi do dự, nhưng Lâu Cơ vẫn lựa chọn buông tha cho tính ham vui, để lại một câu “Đến phòng ta” cùng với một câu “Thánh nữ, song tu thì đừng để xảy ra sự cố” sau đó lập tức biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận