Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 979: Không phải do tiểu nhân làm

“Ngươi, không báo quan sao?”
Trong chớp mắt khi cánh cửa gỗ kia sắp đóng lại, mộ âm thanh ôn hòa của nam tử bỗng nhiên truyền tới từ cửa hàng sát vách mà hắn vừa mới lôi thi thể sang.
Đường Tứ nghe vậy lập tức sửng sốt.
Hắn nhớ rõ, vừa rồi trên đường phố không có một bóng người.
Theo bản năng, động tác đóng cửa cũng dừng lại. Ánh mắt Đường Tứ nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới, sau đó ánh mắt trở nên trì trệ.
Trước lúc bình minh, đường phố không có một bóng người, trong không gian còn có phần hôn ám lại có một gã nam tử tóc dài chẳng biết xuất hiện từ khi nào đang đứng ở phía trước cỗ thi thể của người trong giang hồ kia, có vẻ hứng thú nhìn chằm chằm vào vết thương của đối phương.
Một gã nam tử đẹp trai.
Trong lòng vừa mới sinh ra một phần cảm thán, Đường Tứ đã thấy rõ quần áo trên người của đối phương, cả người hắn trở nên mềm nhũn.
Đây là một bộ hoa phục màu tím đen.
Tuy rằng hắn thô kệch, không biết giá trị cụ thể là bao nhiêu, nhưng cũng có thể nhìn ra được vật này còn có vẻ trân quý hơn so với kiện quan bào trên người huyện lệnh.
Cảm xúc hốt hoảng không thể khống chế mà tràn ra từ trong đáy lòng, Đường Tứ cứ như vậy quỳ sụp trên mặt đất, dùng sức đập đầu xuống đường, vang lên âm thanh “bộp bộp”:
“Đại nhân, không phải là do tiểu nhân làm”
“...”
Nam tử tỏ ra cổ quái, thoáng nhìn qua người bán hàng cơm này.
Chẳng qua hắn chỉ hỏi một câu vì sao không báo quan, có nhất thiết cần phải như vậy không?
Trong lòng nghĩ thế, nam tử vô ý thức chuẩn bị dừng nguyên khí đỡ đối phương dậy, nhưng lại lập tức nhịn xuống.
Hắn thấy được sự sợ hãi phát ra từ sâu trong xương tủy của đối phương khi nhìn vào hắn.
Lúc này để cho hắn đứng lên, e rằng không bằng trực tiếp giết hắn.
Liếc mắt nhìn về phía huyện nha, trong mắt nam tử lộ ra vẻ đăm chiêu, tiếp tục nói:
“Ta biết không phải ngươi làm. Một phàm nhân như ngươi cũng không có khả năng giết chết một tên võ đồ”.
Nghe nói như thế, thân hình của Đường Tứ vẫn chưa hết run rẩy:
“Đại nhân minh giám! Đại nhân minh giám!”
Vừa nói, hắn vừa dùng sức đập đầu xuống dưới đất.
Mà nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong đầu nam tử cũng không có ý định tiếp tục dò hỏi, thở dài một tiếng, thân hình chợt lóe lên rồi biến mất ở trên con phố này.
Mà Đường Tứ đợi một lúc lâu vẫn không thấy vị công tử thần bí này lên tiếng, lặng lẽ ngẩng đầu lên, lại phát hiện đối phương cứ như vậy mà biến mất không thấy bóng dáng, mà cùng biến mất còn có bộ thi thể kia đã bị đốt thành tro tàn.
Không dám lập tức đứng dậy, Đường Tứ tiếp tục quỳ một lúc lâu, mãi đến khi cửa hàng bên cạnh truyền đến tiếng động, mới vội vội vàng vàng bò dậy, vừa đóng cửa vừa run rẩy lẩm bẩm nỉ non:
“Tiên nhân gia gia, lúc này lại vào trong huyện làm gì....”
Tuy chỉ là trấn nhỏ, nhưng tường bao của trấn Huệ Châu cũng cao đến mấy trượng.
Ở phía dưới có một đám người rộn ràng nhốn nháo đi vào thành, một gã nam tử tuấn lãng nhàn tàn ngồi ở trên cửa thành nhìn về phía đường chân trời nơi có mặt trời vừa nhô lên.
Bất chợt, một bóng hình khác bay tới bên cạnh nam tử.
Nam tử tuấn lãng nhìn thấy người vừa tới cũng không bất ngờ, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, cười ha hả chào hỏi:
“Bản vương đã nói, Trường Thiên xuống đó hỏi nguyên nhân với người nọ chỉ là lãng phí thời gian, không bằng cùng ngồi ở đây với bản vương ngắm mặt trời mọc”.
Nhìn Lý Quân Khánh cợt nhả, Hứa Nguyên cúi người ngồi xuống bên cạnh hắn, nói:
“Bách tính trong thành đối với thi thể nằm phơi ở đường phố cũng kiểu như tập mãi thành thói quen, đây là hành vi chà đạp lên luật pháp Đại Viêm, ngươi là hoàng tử mà không muốn nói chút gì hay sao?”
Lý Quân Khánh liếc xéo vào cái thần sắc bình thản của Hứa Nguyên, khóe môi nhếch lên:
“Ở bắc cảnh đã đánh trận nhiều năm như vậy, nơi đây không phát sinh phản loạn quy mô lớn đã là rất tốt rồi, đừng có được voi đòi tiên”.
Nói đến đây.
Lý Quân Khánh cong miệng lên:
“Hơn nữa, thứ lê trong thiên hạ dù có như thế nào cũng không đến ta quản, phải tìm hoàng huynh của ta”.
Hứa Nguyên nhìn tiểu tử này thật sâu, lắc đầu nhẹ nhàng:
“Thực ra, để cho ta để ý cũng không phải chuyện này”.
Lý Quân Khánh nhíu mày, chuyện vừa rồi hắn cũng nhìn thấy, cười nói:
“Điều ngươi quan tâm là thái độ của người đó đối với ngươi?”
Hứa Nguyên cũng không phủ nhận: “Giống như là ta có thể giết hắn bất cứ lúc nào”.
Lý Quân Khánh trợn trắng mắt, cười nhạo một tiếng:
“Ngươi thật là đao sầu đa cảm”
Hứa Nguyên liếc mắt nhìn tiểu tử này, cau mày:
“Sao lại gọi là đa sầu đa cảm? Trong thành, bình thường cũng đã coi mạng người như cỏ rác, vậy còn ngoài thành?”
“Ta biết, nhưng thế thì sao? ?”
“...”. Hứa Nguyên.
Trong mắt Lý Quân Khánh hiện lên vẻ phức tạp, đưa tay gõ gõ vào cửa thành, cười nói thâm sâu:
“Trường Thiên, ngươi cho rằng phụ hoàng của ta không biết?”
Hứa Nguyên nghe vậy, có phần phiền não, xoa xoa mi tâm:
“Ngay từ đầu bọn họ đã biết, dù sao đây là hậu quả tất yếu của việc võ đồ tràn lan đầy đường”
Bạn cần đăng nhập để bình luận