Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 929: Cấm chế?

Hắn lãnh huyết, lý trí của hắn trong các sự kiện trọng đại, lựa chọn sẽ gần như không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, hắn có thể từ bỏ nàng hay không?
Trong lòng buồn bực khó mà hô hấp, khó chịu không tự chủ được mà xông lên đầu.
Gió lạnh phất qua núi rừng, cuốn lên vạt áo không nhiễm bụi bặm của ba người.
Nắm đấm dưới tay áo hơi nắm chặt, môi đỏ Thiên Diễn khẽ nhếch, muốn nói điều gì nhưng cuối cùng vẫn như cũ lựa chọn trầm mặc.
Ánh mắt nàng vẫn duy trì bình tĩnh như cũ, không lên tiếng, không thuyết phục, chỉ an tĩnh nhìn chằm chằm hắn bên kia.
Vốn... Vốn chính là địch nhân, bảy năm qua chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, hắn đưa ra lựa chọn gì đều là chuyện của hắn…
Quay trở về làm địch nhân cũng không tệ, đã sớm muốn tự tay giết đồ hỗn đản này!
Trầm mặc giống như là một ngọn đèn lúc sáng lúc tối, lãnh túc mà vắng lặng.
"A "
Hứa Nguyên bỗng nhiên phát ra một tiếng cười khẽ:
"Thiên Dạ, ta rất hiếu kì, Hứa Trường Thiên ta có tài đức gì mới khiến cho ngươi phải phí sức như thế? Hơn nữa, ta làm sao có thể tín nhiệm ngươi."
Không cự tuyệt, mà là thương lượng.
Thiên Diễn nhìn thoáng qua bóng lưng của hắn, một cỗ chua xót không biết từ chỗ nào lan tràn trong lồng ngực, sương trắng thở ra cũng có vẻ hơi run rẩy.
Đôi mắt Thiên Dạ hơi trợn to, nở nụ cười xinh đẹp, ý cười khuynh thành:
"Cái này đơn giản, chúng ta truyền cho ngươi một môn bí pháp."
"Cấm chế?"
Hứa Nguyên phản ứng rất nhanh.
"Xem như là như thế đi."
Đôi mắt linh động của Thiên Dạ chợt lóe, khóe môi mang theo một tia hưng phấn như có như không:
"Gọi là Cùng Sinh Chi Khóa, có thể làm cho ý hồn bản nguyên hai người tương liên, nếu như một bên trong đó chết đi, một người khác tuy không có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng cũng sẽ trực tiếp biến thành người si điên."
"Trước tiên ngươi đưa công pháp cho ta xem một phen để xác nhận thật giả."
"Đây là tất nhiên."
Thiên Dạ nói, tiện tay đưa ra một khối ngọc giản.
Hứa Nguyên một tay cầm Mị Thần thụ chủng mới lấy ra, một tay tiếp nhận, đang muốn xem…
"Hứa Trường Thiên…"
Thanh âm thiếu nữ cố gắng duy trì bình ổn, nhưng người khác vẫn nghe ra vẻ run rẩy:
"... Ngươi lựa chọn rồi?"
Động tác trên tay Hứa Nguyên trì trệ, ngước mắt nhìn lại, nhìn cặp mắt vàng quen thuộc kia của nàng, thuận miệng cười nói:
"Đừng nóng vội, ta còn phải xác nhận bí pháp này một chút."
Nói xong, Hứa Nguyên một bên vừa kiểm tra ngọc giản, một bên vừa thuận miệng nói với Thiên Dạ:
"Ngươi trước tiên có thể cân nhắc chế trụ Thiên Diễn, nàng có thương tích trong người, bây giờ đoán chừng cơ bản không cần dùng đến thuật pháp uy lực lớn."
Thiên Dạ nghe vậy khóe môi câu lên, quay lại liếc nhìn Thiên Diễn, kéo dài thanh âm:
"Ài ~ Trường Thiên ca ca ngươi thật là tuyệt tình đấy, ngươi xem tiểu Thiên Diễn đã đỏ ngầu cả mắt rồi, không phải là muốn khóc… "
"Phốc phốc!"
Máu tươi nở rộ trong không khí, giống như từng đoá từng đoá hoa Bỉ Ngạn mỹ lệ.
Hứa Nguyên một tay cầm Mị Thần thụ chủng, xuất phát từ tâm can ôn nhu nói:
"Đúng vậy a. Muốn khóc rồi đây, thật sự là một chuyện ngớ ngẩn."
Máu tươi tràn ra, thanh âm rất nhẹ.
Rủ tầm mắt xuống, Thiên Dạ liếc qua bàn tay từ phía sau quán xuyên cắm qua toàn bộ lồng ngực chính mình, máu tươi từ chỗ lồng ngực phá mở lan tràn, giống như mấy con rắn đỏ bừng chảy xuôi dọc theo cánh tay hắn hội tụ ở đầu ngón tay nhỏ xuống hư không.
Ánh mắt u lãnh nhìn chăm chú một lúc, khóe môi Thiên Dạ bỗng nhiên xẹt qua một vòng ý cười ý vị không rõ.
Ý hồn cảm giác, thanh âm Hứa Nguyên vẫn thanh lãnh nhu hòa như cũ:
"Ngươi đang cười cái gì?"
"Ta cười cái gì?"
Thiên Dạ có chút chật vật nâng bàn tay lên, nhẹ nhàng cầm chưởng lưỡi đao thấu ngực xuyên qua của nàng, trên tay ấm áp, trên đó còn mang theo máu tươi ướt sũng, nghiêng đôi mắt đẹp nhìn về phía nam tử sau lưng, khuôn mặt cười như hoa:
"Ngươi cảm thấy bây giờ ta đang cười cái gì?"
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm dung nhan hoàn mỹ của nàng trong chớp mắt, thấp giọng cười nói:
"Ta đoán…. hẳn là bởi vì cử động của ta đã vượt quá dự liệu của ngươi."
"Trường Thiên ca ca ngươi quả nhiên là rất hiểu ta đấy."
Một ý cười thanh thúy vang lên, đầu lưỡi tinh xảo của Thiên Dạ nhẹ nhàng liếm qua khóe môi tràn ra máu tươi, một màn đỏ bừng kia khiến cho khóe môi nàng hiển lộ một màn ý cười yêu dã:
"Ta nghĩ tới ngươi sẽ hợp tác cùng ta, cũng nghĩ tới ngươi sẽ động thủ đối với ta, nhưng lại không nghĩ tới ngươi động thủ quả quyết đến như thế, làm việc như vậy xác thực ngoài dự liệu của ta."
"Có vài cơ hội một khi đã bỏ qua thì sẽ không lại."
Hứa Nguyên từ chối cho ý kiến.
"Ngươi phí hết tâm tư nói cho ta biết nhiều chuyện như vậy, tối thiểu nhất cũng hẳn là nên thương lượng với ta một chút."
Thiên Dạ phát hiện, nhưng không phản kháng, nghiêng cặp mắt vàng mỹ lệ, thanh âm mang theo rung động khi trọng thương:
"Dù sao nói thế nào đi nữa thì nàng và ta đều cùng thuộc Giám Thiên Các, lỡ như… lỡ như ta sẽ đồng ý thì sao?"
"Ngươi sẽ không đồng ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận