Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1020: Cố nhân

Mỹ phụ trung niên trong nháy mắt cảnh giác, nhuyễn kiếm trong tay khua lên một đường kiếm hoa, trực tiếp quét về phía phương hướng âm thanh truyền tới phía sau mình.
Nhuyễn kiếm cứng lại, kiếm mang quét ra trực tiếp nhấc lên khí lãng xua tan một mảnh mê vụ sau lưng, nhưng một kiếm này lại vung rỗng, bởi vì phía sau của nàng không có một ai. Nhìn thấy một màn này, trong lòng mỹ phụ trung niên không biết là nên vui hay nên buồn.
Vui vì chỗ sâu nhất trong mê vụ này quả thật còn có người khác tồn tại, Điền lão đầu có khả năng không phải chết trong tay Hứa Trường Thiên kia.
Buồn chính là người có thể thuấn sát Điền lão đầu, vậy tu vi nữ nhân này tuyệt đối không phải người nàng có thể ứng đối.
Hơn nữa, người đó vậy mà nhìn ra nàng đến từ Giám Thiên Các.
Danh tự của nàng mặc dù đã bại lộ, nhưng liên hệ giữa tông môn phía sau và Giám Thiên Các thế nhưng không có người nào biết được.
Sau khi hết thảy đều kết thúc, hết thảy bình tĩnh lại, thanh âm dịu dàng như tiếng nước chảy kia lại lần nữa vang lên, mang theo một chút do dự:
"Bản tọa... cũng xem như một vị cố nhân của Giám Thiên Các các ngươi đi"
Cố nhân Giám Thiên Các?
Nếu thật sự là cố nhân Giám Thiên Các, sao có thể bỏ mặc đại kiếp thiên hạ ở đây như thế?
Sắc mặt mỹ phụ trung niên không thay đổi chút nào, nghe thấy lời này của đối phương nàng cũng không tin chút nào, chỉ coi như đối phương đang nói nhảm, thấp giọng nói:
"Các hạ nói điều gì Phù mỗ nghe không hiểu, không bằng hiện thân một lần Lạc Hi Nhiên cũng không có ý tứ hiện thân ra: Ў "Hiện thân cũng không giải quyết được gì, giờ phút này bản tọa lên tiếng chỉ là muốn lấy tình cảm trong quá khứ để nhắc nhở ngươi một chút, đừng tiếp tục đi tới phía trước"
"Đừng tiếp tục đi tới phía trước. Các hạ đây là có ý gì?"
"Nếu lại đi tới phía trước, ngươi sẽ chết"
Mỹ phụ trung niên hơi nắm chặt chuôi nhuyễn kiếm trong tay, đôi mắt đẹp híp lại:
"Nếu như ta khăng khăng tiến về phía trước, các hạ sẽ xuất thủ?"
Thanh âm Lạc Hi Nhiên bình tĩnh như trước, ăn ngay nói thật:
"Bản tọa bây giờ không phải là đối thủ của ngươi, đương nhiên sẽ không ra tay với ngươi"
Ánh mắt mỹ phụ trung niên không ngừng quét mắt về mê vụ bốn phía, ý đồ tìm ra chỗ ẩn thân của đối phương, nhưng mê vụ hạn chế đối với ý hồn và nguyên khí khiến nàng căn bản không có cách nào tìm tới được vị trí âm thanh đối phương truyền đến:
"Các hạ thật sự là khiêm tốn, nhưng nếu các hạ đã không ra tay với ta, chẳng lẽ ngươi muốn nói là lão giả họ Điền kia có thể giết ta?"
Chuyện cho tới bây giờ, mỹ phụ trung niên vẫn không quên nói lời khách sáo.
Trong chỗ sâu mê vụ quỷ dị này, nếu nàng muốn thu hoạch càng nhiều tin tức hơn chỉ có thể thông qua nữ nhân thân phận không rõ này.
Mà thanh âm Lạc Hi Nhiên mang theo một vòng thở dài:
"Người đã chết, làm sao có thể ra tay với ngươi?"
Sắc mặt mỹ phụ trung niên ngưng trọng mấy phần:
"Điền lão đầu chết rồi?"
"Hô"
Lạc Hi Nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, mang theo phức tạp thấp giọng nói:
"Nha đầu, ngươi có thể không cần nói mấy lời khách sáo với bản tọa, nói đến thế thôi, nếu như ngươi khăng khăng tiến đến, vậy liền đi thôi. Làm người của Giám Thiên Các, quả thực lẽ ra nên như thế, dù sao thì không từ thủ đoạn tiêu diệt đại kiếp, thủ hộ nhân tộc cũng chính là ý nghĩa tồn tại của chúng ta"
Con ngươi của mỹ phụ trung niên hơi co rụt lại, lông mày nhíu chặt thấp giọng quát nói:
"Ngươi đến cùng là ai?"
Không có âm thanh nào vang lên, đáp lại nàng chỉ có khói đen yên lặng đến vô tận kia.
Đứng lặng nguyên tại chỗ mấy giây, mỹ phụ trung niên đè xuống lo nghĩ trong lòng, chắp tay thi lễ, thấp giọng nói:
"Nếu đã như vậy, mong rằng các hạ không ngăn cản ta Nói xong, mỹ phụ trung niên không chần chờ chút nào, tiếp tục đi về phía chỗ sâu mê vụ nồng đậm của Hứa Trường Thiên.
Mà sau khi nàng rời đi, một tiếng thở dài phức tạp lặng lẽ vang lên trong mê vụ, trong sương mù lại lập tức yên tĩnh trở lại.
Trong chớp mắt nha đầu Giám Thiên Các kia bước vào trong phạm vi hai mươi trượng trong sương mù, Lạc Hi ra, tiểu Nhiên lập tức thông qua thảm vi khuẩn Hắc Tử bao trùm trên mặt đất mà phát giác được có dị biến sinh quỷ đứng yên như pho tượng kia bỗng nhúc nhích.
Vừa mới bắt đầu còn không rõ ràng, vẻn vẹn chỉ có ngón tay mang theo đầu lâu của lão giả run lên nhè nhẹ, nhưng khi mỹ phụ trung niên không ngừng tới gần, thân thể Hứa Nguyên bắt đầu co rúm nhỏ bé mà quỷ dị. Nhìn thấy một màn này, trong ánh mắt Lạc Hi Nhiên lại lần nữa bộc lộ một vòng thở dài. Thời điểm tiểu quỷ Hứa Nguyên này bị một đạo lôi hồ đột nhiên đánh tới đánh xuyên qua đại não kia, nàng liền thử nghiệm sử dụng ma tinh của Khải tiến hành chữa trị đối với thân thể của hắn.
Ngay từ đầu hành động của nàng rất thuận lợi, bởi vì đã từng bị dị quỷ hóa, bên trong thân thể tiểu quỷ này xác thực vẫn còn bảo lưu một chút đặc tính của dị quỷ, mệnh nguyên ẩn chứa bên trong ma tinh quả thật có thể chữa trị vết thương trí mạng xuyên qua đầu kia.
Nhưng liều lượng Lạc Hi Nhiên nàng dùng không lớn, dù sao thì không có dị quỷ hóa chèo chống, lấy cỗ thân thể bây giờ của Hứa Nguyên không thể thừa nhận mệnh nguyên khổng lồ ẩn chứa bên trong ma tinh của Khải. Nhưng biến cố ngay lúc này phát sinh.
Lão giả nhiễm dịch bệnh phát điên kia đột nhiên đi tới chỗ bọn hắn, ý đồ dùng chuôi đạo gỗ này tách rời Hứa Nguyên.
Nàng muốn ngăn trở nhưng ngăn không được.
Mà trong chớp mắt đao gỗ chém vào thân thể Hứa Nguyên, có lẽ là nhận được hấp dẫn của đồng nguyên, Âm Quỷ chi lực bên trong đao gỗ trong nháy mắt liền tràn vào thân thể Hứa Nguyên với quy mô lớn. Mà bị cỗ âm nguyên khổng lồ này ảnh hưởng, mệnh nguyên được Lạc Hi Nhiên nàng thao túng để chữa trị thân thể cũng bắt đầu mất khống chế mà tràn vào.
Hai cỗ Thánh giai chi lực hoàn toàn khác biệt tràn vào, khiến cho Lạc Hi Nhiên mất đi bất luận không gian thao tác gì, chỉ có thể ở một bên nhìn những lực lượng này tràn vào. Mà sự tình phát sinh ngay sau đó chính Lạc Hi Nhiên nàng cũng không thể lý giải.
Dựa theo tri thức dự trữ trong đầu nàng, khi hai cỗ lực lượng hoàn toàn khác biệt là mệnh nguyên Âm Quỷ thuộc về dị quỷ và âm nguyên đồng thời tràn vào một thân thể, kết quả duy nhất chính là không ngừng xung đột sau đó bạo thể mà chết.
1313 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận