Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1036: Tốt nhất nên nhanh lên

Vốn dĩ trong mắt Lâu Cơ đã có tia chờ mong trong nháy mắt lại trầm mặc lại.
Lạc Hi Nhiên nói không sai.
Hiện tại Hứa Nguyên dựa vào những âm nguyên và mệnh nguyên kia mà sống sót, không trừ bỏ, hắn sẽ tiếp tục gia tăng dị biến, nhưng trừ bỏ, vậy liền đại biểu hắn sẽ triệt để chết đi.
Tử cục.
Trầm mặc thật lâu, Lâu Cơ dùng sức lắc lắc khóe môi, rủ đôi mắt xuống thấp giọng thì thầm nói: "Cuối cùng sẽ có biện pháp, hiện tại chúng ta nói những điều này cũng chỉ là phỏng đoán, trước tiên chờ ta điều tức trạng thái đến mức tốt nhất, sau khi khống chế Trường Thiên lại sẽ từ từ nghiên cứu cách giải cứu.
Lạc Hi Nhiên nhẹ gật đầu, nói khẽ:
"Vậy Lâu tổng trưởng ngươi tốt nhất nên nhanh lên Lâu Cơ lườm nàng một chút:
"Có ý tứ gì?"
Lạc Hi Nhiên ngước mắt nhìn mê vụ bốn phía lại lần nữa tụ lại, buồn bã nói:
"Hứa Nguyên hắn hiện tại đang thông qua mê vụ này để hấp thu những thi thể của người phàm tục và tu giả đề giai của cả tòa thành trì, nếu như thật sự chờ đến khi hắn thu nạp toàn bộ những thi hài này, sợ rằng sẽ khó đối phó hơn so với hiện tại"
Nghe vậy, khóe môi Lâu Cơ có chút câu lên:
"Nói như vậy, ta ngược lại thật muốn cảm tạ tên Thuế Phàm Giám Thiên Các kia của các ngươi, nếu như không phải do hắn hủy thi diệt tích, chỉ sợ ba bộ thi hài Thuế Phàm cũng sẽ bị Trường Thiên thu nạp mất.
Lạc Hi Nhiên hơi nhíu mày, ánh mắt rất nghiêm túc:
"Ta không có nói đùa với ngươi, nhục thể nhân tộc đối với dị quỷ mà nói cũng giống như yêu đan của yêu thú đối với nhân tộc"
Lâu Cơ khe khẽ lắc đầu, chậm rãi nhắm mắt, thanh âm nhu hòa:
"Yên tâm, không sao"
Thái Lam Sơn tọa lạc ở trung bộ bình nguyên Kinh Bắc Châu, đỉnh núi hùng trì trong đám mây, tựa như một chiếc thuyền lá lênh đênh nằm ngang trên biển mây.
Một thiếu nữ bạch y đứng trên vách đá, một đôi mắt vàng mỹ lệ ngắm nhìn mặt trời mới lên ở hướng đông phía xa, sau lưng là mái tóc dài như thác nước theo gió núi mà nhảy múa, chỉ là thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ kia có vẻ hơi rầu rĩ không vui.
Sau khi bị tên hỗn đản kia đuổi đi, nàng không hề dừng lại chút nào, trực tiếp một thân một mình bị chọc cho tức giận mà tiếp tục xuôi nam.
Thiên Diễn thật cảm thấy Hứa Nguyên rất quá đáng.
Rõ ràng bên trong huyễn cảnh tên vương bát đản kia đã chính mình nói qua, nam nhân đều là loại sinh vật mà đồ vật càng không thể có được sẽ càng trân quý, cho nên nữ tử sẽ tự ái, không muốn tùy ý giao thân thể cho người khác.
Nghĩ đến chuyện này, khuôn mặt nhỏ của Thiên Diễn đỏ lên, dùng sức dậm chân.
Kết quả áp lên trên thân chính hắn liền trực tiếp trái ngược.
Thật là một tên vương bát đản đối với người khác thì nghiêm túc, đối với chính mình thì tùy ý.
Trong lòng lại lần nữa lôi tên hỗn đản hỗn trướng kia ra chửi mắng một trận, Thiên Diễn phát giác bầu không khí nghẹn uất trong lòng mình cũng không thể tiêu tán, ngược lại càng thêm tức giận. Cưỡng ép đè xuống ủy khuất trong lòng, Thiên Diễn xẹp cái miệng nhỏ, yên lặng lấy ra một tấm địa đồ Đại Viêm từ bên trong trữ vật giới, nhìn về phía phương vị chính mình đang đứng.
Ba ngày đi đường, đã vượt ngang qua hai châu, đi vào trung bộ Kinh Bắc Châu, dựa theo tốc độ này, đoán chừng khoảng hai ngày nữa nàng sẽ có thể chạy về Đế An thành.
Hai ngày.
Lấy tốc độ Huyền Ưng lầu các, tên Hứa Nguyên kia hẳn là còn cần khoảng bảy ngày.
Chờ thời điểm hắn hồi kinh, chính mình hẳn là cũng đã bớt giận.
Ân. Sau khi hết giận, nàng lại đi tìm tên hỗn đản kia tính toán sổ sách.
Thầm nghĩ những sự tình loạn thất bát tạo này, Thiên Diễn hơi chỉnh đốn quần áo chính mình một chút, liền thu hồi địa đồ vào trong trữ vật giới, tay lấy ra một tấm thảm trải trên mặt đất, xếp bằng ở bên vách núi bắt đầu thổ nạp điều tức.
Thời gian dài cấp tốc đi đường, đối với nàng mà nói cũng là một kiện sự tình cực kì tiêu hao nguyên khí.
Mà kinh nghiệm du lịch thiên hạ nói cho nàng biết, để tránh tình huống phát sinh bị tập kích khi nguyên khí không đủ, nàng phải bảo trì trạng thái chính mình trên một nơi thích hợp. So với các địa giới khác, nguyên khí trên đỉnh núi nơi đây có chút dư dả. Cũng bởi vậy mà Thái Lam Sơn này tất nhiên cũng bị chiếm cứ, nhưng trên đỉnh núi lại không phải xây dựng quỳnh lâu ngọc vũ xa hoa, vẻn vẹn chỉ có một vài người gác cổng làm bằng gỗ, thạch vật giản dị, đại bộ phận trong đó ngay cả một thứ ra dáng trận pháp cũng không có.
Đó cũng không phải là tông môn tiên đạo truyền thống mà là môn phái thế tục hưng khởi những năm gần đây.
Thiên Diễn một bên ngồi điều tức, một bên dùng ý hồn dò xét các đệ tử luyện công buổi sáng bên trong tục môn phái này.
So sánh với tử đệ tiên môn, những môn phái thế tục này tu hành có vẻ hơi vất vả.
Mặt trời vừa mới lên, những người tập luyện này liền đi đi về về.
Đâm trung bình tấn, luyện tập quyền pháp, vác nặng trèo núi, liếc nhìn lại có chút triều khí phồn thịnh.
Dò xét những khung cảnh khói lửa này, không cam lòng trong lòng Thiên Diễn cũng tạm thời trở nên chậm lại, suy nghĩ trong tim ngược lại khuếch tán ra.
Nếu như tên hỗn đản kia và nàng cùng nhau ở đây nhìn thấy những hình ảnh này, hẳn là sẽ cười nhẹ kể một vài loại hình ngôn luận như "Môn phái thế tục hưng khởi là náo động, cũng là kỳ ngộ. Cho đầy đủ quản khống, những Võ Đồ từ trong môn phái thế tục này đi ra, về sau đại khái đều sẽ là ưng khuyển của triều đình Đại Viêm ta" cho nàng nghe.
Nghĩ đến chuyện này, khóe môi Thiên Diễn không tự chủ được có chút câu lên.
1018 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận