Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 794: Nhìn đủ rồi thì ra đi

“Bị lừa nhiều, sẽ rất nhanh chán”
“Chuyện mà chỉ có sấm không có mưa, thật sự khiến cho người ta chán ghét”
Dứt lời, Hứa Nguyên chống tay xuống giường muốn đứng dậy.
Thân hình nâng lên chậm rãi, bỗng nhiên Hứa Nguyên cảm nhận được cổ tay mình bị một bàn tay tóm chặt lấy.
Nàng nắm rất chặt, khiến hắn có phần đau đớn.
Nhưng còn chưa đợi hắn nói chuyện, chỉ tích tắc sau, thân thể của hắn ngay lập tức bị kéo trở về.
“Ùm!”
Một âm thanh trầm đục vang lên.
Đầu chạm vào đầu, cả người đè lên thân thể mềm mại của nàng.
Hứa Nguyên bị đụng đến mức đầu óc choáng váng, đôi mắt của Lý Thanh Diễm thì không chớp lấy một cái, nhìn chăm chú vào hắn, thanh âm rất nhẹ: “Trường Thiên, tự nói tự nghe không phải là một thói quen tốt”
Dứt lời, đôi mắt của nàng liếc về một góc phía trên thùng xe: “Thiên Diễn, nhìn đủ rồi thì ra ngoài đi”.
“...”. Hứa Nguyên.
Đồng tử co lại, Hứa Nguyên bất chợt cảm thấy mình sởn cả gai ốc.
Vậy là...
Vừa rồi Thiên Diễn vẫn ngồi nhìn ở bên cạnh?
Thử dùng linh thị để quét qua thùng xe, không thu hoạch được gì, Hứa Nguyên lập tức mắng: “Nàng có bệnh sao? Buông tay ra”
“Buông tay? Không phải là ngươi hoài nghi bản cung hay sao?”
Đôi mắt Lý Thanh Diễm cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, nhọ giọng, nói từ tốn: “Vừa rồi, trước khi lên xe, bản cung đã nói là đêm nay không đùa giỡn với ngươi”.
Nói xong, nàng lại liếc nhìn vào góc thùng xe kia, khóe môi khẽ nhếch lên: “Còn không đi ra hay sao?”
Bộ dáng giống hệt như thật này khiến cho cũng làm theo bản năng mà đưa mắt nhìn theo ánh nhìn của nàng.
Thùng xe ngựa hắc long rất lớn, tiện nghi bên trong gần như là có đủ mọi thứ, nhưng bên trong tầm mắt chỉ có khay trà bày đủ thứ trà cụ, cùng với mấy tấm bồ đoàn chăn mền.
Thế nhưng ánh mắt có thể nhìn thấy, cũng không xuất hiện thêm cái gì.
Phát động linh thị, dò xét nhiều lần, cũng không hề có thêm thu hoạch nào.
Ở kia cũng chỉ có khay trà và bồ đoàn, thân ảnh thánh nữ giặt đồ kia không thấy xuất hiện.
Tốt rồi. Nữ nhân hư hỏng này vậy mà lại lấy tiến không lùi để dọa hắn.
Dù sao, trong mắt của nàng, Ngưng Hồn cảnh của hắn thì chắc chắn không thể phát hiện được ra Thiên Diễn.
Trong lúc suy tư, tựa như nàng nghe được truyền âm nào đó, giọng nói thanh lệ cười cười nói nói: “Thánh Nữ các hạ, nếu muốn gì thì nói thẳng là được, cần gì phải truyền âm?”
Dứt lời, ngập ngừng một lát, sau đó tiếng cười khàn khàn của nàng lại vang lên: “À đúng rồi, xe ngựa này là của Trường Thiên, bản cung không có tư cách ra lệnh cho ngươi”.
“Được thôi. Nếu Thánh Nữ các hạ muốn ở lại xem xuân cung đồ của bản cung và Trường Thiên, bản cung cũng không ngại”.
“...”. Hứa Nguyên.
Nhìn bộ dạng như thật của Lý Thanh Diễm, bỗng nhiên Hứa Nguyên cũng không xác định nổi suy đoán của mình.
Dù sao Diễn Thiên Quyết quá thần bí, hắn cũng không có cách nào xác định được trong đó có pháp quyết mà có thể che đậy được linh thị của mình hay không.
Liếm liếm đôi môi khô ráo, sắc mặt Hứa Nguyên cũng không thay đổi, ảnh mắt nhìn vào nữ tử ở dưới thân trở nên cổ quái: “Ha ha. Nếu không muốn thì không làm, không cần thiết phải diễn trò”.
Với tính tình của Thiên Diễn, nếu thực mà muốn làm gì, chắc chắn sẽ không quanh co lòng vòng như vậy.
Nghe vậy, Lý Thanh Diễm chậm rãi quay lại, giương mắt lên nhìn vào nam nhân đang ở trên người mình, đôi mắt híp lại như trăng thượng huyền mảnh mai: “Nói như thế cũng đúng, nếu nàng ấy không muốn đi ra, vậy thì chúng ta cứ coi như nàng không có ở đây đi”.
Nói xong, nàng điểm lên trán hắn một cái, trong mắt xuất hiện ánh lửa như rực cháy.
Trong chớp mắt sau đó, một tấm hồng bào đỏ rực như máu lập tức nát thành một bầu trời tơ lụa, bay bay múa múa ở trong phòng xe.
Đường cong nơi bụng dưới hiện ra mê người, eo mông điên đảo chúng sinh, trên da thịt trắng như tuyết, chỉ còn lại vết sẹo dữ tợn nối dài từ tấm vải đen quấn ngực tới sát quần lót lụa mỏng manh trên người nàng. Ánh mắt Hứa Nguyên ngưng trọng, sắc mặt trở thành nghiêm túc, ánh mắt nhìn chăm chú không chớp lấy một cái.
Một tay Lý Thanh Diễm chống ở phía sau, tay còn lại chậm rãi đưa lên bộ ngực của mình, đầu ngón tay khẽ rung rung động động: “Xem ra... Thánh Nữ của chúng ta thật muốn nhìn”.
Dứt lời, đầu ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua tấm vải bọc ngực, một vết rách nhỏ như tơ lập tức xuất hiện ở bên ngoài tấm lụa đen quấn ngực.
Xẹttttt....
Vải vóc không chịu nổi gánh nặng mà rạn nứt, âm thanh cực kỳ nổi bật bên trong phòng xe yên tĩnh.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt Hứa Nguyên càng thêm nghiêm trọng, ngoài miệng không ngừng nói: “Thực ra... Nàng không cần phải tức giận mà hành động như vậy, đây cũng chỉ là lần thứ hai mà thôi”.
Vừa nói, đôi mắt ‘nghiêm trọng’ của hắn càng quan sát thêm phần tỉ mỉ.
Chất liệu của tấm vải quấn ngực rất tốt, tiếng xé rách nhỏ nhẹ cũng rất dễ nghe.
Từ trên đỉnh bắt đầu rạn nứt, sau đó lan tràn từng chút từng chút một xuống phía dưới, vưu vật mềm mại với độ cong uyển chuyển mê người dần dần nhô lên từ bên dưới vải vóc bắt đầu rách nát...
Dường như thời gian cũng ngừng lại vào thời khắc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận