Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 789: Không đùa giỡn với ngươi

Lời còn chưa dứt: “Ầm”
Thân xe lắc lư một trận, Hứa Nguyên chống tay vào thân xe, nhìn nàng đang gần trong gang tấc: “Chuyến này từ biệt, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại. Thanh Diễm, nàng không có gì muốn nói với ta sao?”
Mùa đông sắp tan, tuyết dày sắp tán, chỉ còn lại từng cơn gió hiu quạnh, cố gắng thổi nốt những bông tuyết cuối mùa.
Tấm lưng ngọc dán chặt vào thân xe lạnh lẽo, Lý Thanh Diễm nhìn vào đôi mắt như mỉm cười của nam tử trước mặt: “Ngươi muốn lời hứa của bản cung?”
Hứa Nguyên cười khẽ, khoảng cách giữa hai người dần dần gần hơn một đoạn: “Lời nói đáng tin của Lý Thanh Diễm, ta cũng không dám tin”.
Lý Thanh Diễm hơi ngửa đầu ra sau, lộ ra chiếc cổ trắng nõn như thiên nga, mái tóc khẽ đung đưa trên cửa sổ xe ngựa, giọng mang mị ý: “Vậy... ngươi muốn đồ vật thực tế. Giống như việc... dạy bản cung làm ‘chính sự’?”
“? ??”
Chính sự...
Nhìn ánh mắt quyến rũ của nàng, Hứa Nguyên hơi cảnh giác.
Tuy rằng ngôn ngữ cử chỉ của công cháu quấn ngực này đều là hình tượng của nữ nhân hư hỏng, nhưng thực tế thì ngay cả một cọng lông cũng không cho hắn sờ đến.
Bây giờ nói những lời này... Chờ một chút, bản cung... ?? ?
Hơi thở ấm áp lướt qua gò má, Hứa Nguyên nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc của nàng, đôi mắt ngưng tụ lại.
Trong lòng bỗng chốc kinh hãi, theo bản năng đồng tử muốn nhìn đi nơi khác, nhưng ở sát na cuối cùng, Hứa Nguyên ức chế xúc động đó lại, giữ nguyên biểu tình, đầu ngón tay nâng cằm của nàng lên: “Nàng đó, đã là yêu tinh nghìn năm, đừng diễn trò ở chỗ này”.
Thân thể Lý Thanh Diễm dán sát vào khung xe hắc long ở phía sau, mông đào dưới eo cùng với thắt lưng ma mị tạo thành một đường cong như ẩn như hiện, khẽ hếch chiếc cằm, môi mọng mỉm cười, nỉ non một tiếng: “Ưm.... Đêm nay bản cung không có đùa giỡn với ngươi”.
“Ha ha”
Hứa Nguyên lập tức lui về phía sau một bước, lườm lườm nữ nhân này một cái, cất cao giọng nói với xa phu phía trước: “Vương tiên sinh, chúng ta đi thôi”.
Dứt lời, không có thêm một tiếng động nào khác, chỉ có bông tuyết bay bay.
Nam nhân khô héo mặc hắc ý ở trước xe không để ý tới lời nói của Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên nhíu mày, vô ý thức mà liếc mắt về trước xe ngựa.
Lý Thanh Diễm nhìn thấy đối phương rời đi, trong mắt hiện ra vẻ tụt cảm hứng, cũng đứng thẳng người dậy, tùy ý nhắc nhở: “Tùy tiện mà truyền âm. Hắc Lân vệ nhà ngươi đã chủ động đóng lại ngũ giác”.
Hứa Nguyên cạn lời.
Tốt thật, lại còn rất hiểu chuyện.
Vừa truyền âm xong, Vương tiên sinh đã bước nhanh xuống xe, thi lễ với hai người: “Tam công tử, Vũ Nguyên điện hạ”.
Hứa Nguyên nhìn đối phương một cái, cười nói: “Hồi phủ”.
Nghe vậy, Vương tiên sinh cung kính mở cửa xe cho Hứa Nguyên, trận văn khắc trên thân xe hắc long ngay lập tức vận chuyển, mấy bậc thang bán trong suốt lờ mờ hình thành ở cửa xe.
Thân xe của xe ngựa hắc long rất lớn, khoảng chừng nửa trượng, cửa xe cách mặt đất cũng hơn nửa thước.
Xe ngựa xa xỉ tột bậc, bằng vào thân phận người ngồi bên trong cất bước đi lên, dù sao cuộc sống cũng phải có cảm giác về hình thức.
Mũi giày vừa bước lên bậc thang, Hứa Nguyên ngoái đầu lại, nhẹ nhàng nói: “Vậy tối nay ta đi trước...”
“Chờ một chút”
Lý Thanh Diễm đưa tay ra giữ chặt hắn lại, nhẹ giọng cười nói: “Trường Thiên, tối nay ngươi đi cùng bản cung gặp một người”.
Bước chân khựng lại, Hứa Nguyên khó hiểu, ngoái đầu nhìn lại.
Hắn không nhớ ra mình và Lý Thanh Diễm có thể cùng quen biết với nhân vật trọng yếu nào ở phủ Quảng Dương.
“Gặp ai?”
“Đại bạn của hoàng huynh ta”
Hứa Nguyên nghe vậy thì chợt nhíu mày, theo bản năng mà liếc mắt nhìn vào trạch viện của Lý Chiếu Uyên, sau đó hạ giọng hỏi: “Thái tử? ?”
“Cũng có thể là Lý Chiếu Uyên?”
“Hắn ta... Lúc này hắn tìm nàng làm gì?”
“Ngươi nói xem?”
Lý Thanh Diễm thở ra một hơi sương trắng đục trên con đường tối đen giữa đêm khuya lạnh lẽo, đôi mắt khẽ híp lại: “Ngoại trừ cái việc lôi kéo bản cung thì còn có thể là chuyện gì nữa?”
Dừng lại một lát, đột nhiên nàng dùng ánh mắt vô cùng thâm sâu nhìn vào trong trạch viện: “Xem ra chuyến đi tới bắc cảnh lần này của nhị ca đã tạo ra cho hoàng huynh không ít cảm giác nguy hiểm”.
Hứa Nguyên nhìn vào ánh mắt của nàng, định từ trong đó nhìn ra điểm nào đó, nhưng đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Nhưng chỉ ngay sau đó một cái chớp mắt, trong đám tuyết rơi hỗn loạn, có một bóng người mang bạch bào đột ngột xuất hiện. Tiếp đó, một giọng nam trầm thấp với âm vực hấp dẫn lặng lẽ truyền đến: “Chuyến ngược bắc lần này đích thân do hoàng huynh phê duyệt, nào có nguy cơ gì?”
Linh thị của hắn tuy rằng có lực xuyên thấu rất mạnh, nhưng phạm vi lại bị hạn chế bởi tu vi, cực kỳ có hạn.
Lý Chiếu Uyên đạp lên mặt tuyết, không có chút tiếng động nào, chỉ để lại hai hàng dấu chân. Vừa đi tới gần, cặp mắt kia vừa nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Diễm, ngữ khí trầm ổn như núi: “Hoàng muội, ngươi bị thương....”
“Thương thế không nặng”
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh nhạt của Lý Thanh Diễm liếc qua, khóe môi khẽ nhếch lên: “Đan dược trị thương mà nhị ca có, bản cung và Trường Thiên cũng đều có. Không phiền ngươi phí tâm”.
Lý Chiếu Uyên nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt hiện ra nét cười ôn nhu, nói: “Ừ... Vậy thì vi huynh an tâm. Nhưng thương thế của hoàng muội chưa lành, lần này ngược bắc thì nhất định phải lấy thân thể làm trọng”.
Lý Thanh Diễm nhìn chằm chằm vào hắn, giọng điệu không lạnh không nhạt: “Ngươi tới đây là chỉ để nói mấy lời này?”
Lý Chiếu Uyên cũng không để ý tới ngữ điệu của Lý Thanh Diễm, vẫn giữ lại nét trầm ổn nhu hòa: “Dùng xong đồ ăn mà hoàng muội và Trường Thiên chuẩn bị cho vi huynh, đã cảm ứng được khí cơ của ngươi. Đã lâu không gặp, cho nên tới đây chào hỏi”.
Lý Thanh Diễm nghe vậy thì gật gật đầu, không nói nhảm thêm lời nào.
Ý tứ rất rõ ràng. Chào hỏi xong rồi, sao còn không cút?
Bạn cần đăng nhập để bình luận