Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 738: Thiên diễn bốn chín

Hứa Nguyên cẩn thận nhắc nhở.
Lý Thanh Diễm rũ mắt, thưởng thức rượu trong chén, khóe môi lộ ra ý cười nguy hiểm: “Bản cung đền cho ngươi là được. Ngươi nói tiếp đi”.
Hứa Nguyên cảm thấy mình không nên tiếp tục tìm đường chết, ho nhẹ một tiếng, nói: “Bạch Mộ Hi có Ngũ Hành Đạo thể, nhưng bên chỗ ta tạm thời không có công pháp thích hợp”.
“Hả?”
Lý Thanh Diễm nghe vậy thì nhíu nhíu mày, nét mặt lộ ra một vẻ hứng thú: “Ấy vậy mà bản cung lại có, hay là ngươi đưa nàng đến chỗ bản cung một thời gian ngắn?”.
Thế gian cao thấp không đều, nhân sinh muôn màu muôn vẻ.
Ở Hoàng Triều siêu phàm này, chênh lệch giữa tầng cao nhất với tầng dưới chót lớn đến mức khiến người ta tuyệt vọng, dân chúng bình thường muốn vượt qua mỗi giai tầng thì gần như là chuyện không thể nào.
Thế nhưng đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, nhất độn chi gian.
Tư chất của tu giả chắc chắn có thể di truyền, nhưng đồng thời, tư chất tu hành cũng có có thể được quyết định bởi tính chất ngẫu nhiên.
Có người sinh ra ở Địa Cung thì mang thiên tư trác tuyệt, không cần tài nguyên cũng có thể tư tới đỉnh phong của Đại Tông Sư. Có người nắm trong tay quyền lợi ngập trời lại lấy được phế thể bẩm sinh, mặc dù sở hữu tài nguyên vô cùng vô tận, hai mươi tuổi vẫn là một phàm nhân.
Điều này khiến cho dân chúng tầng dưới chót có được một vài khải năng để vượt qua giai tầng.
Nếu như nói tư chất tu hành chỉ là một khả năng, vậy thì con cưng của Thiên Địa, người có thể chất đặc thù thì xem như nắm chắc trong tay tấm vé thông hành đến tầng lớp cao nhất.
Nếu như đồng ý làm một con chó nghe lời.
Thể chất ở nơi đây cũng không nói ở trên sự phân chia mạnh yếu, chỉ có thể nói là mỗi người mỗi vẻ, tuy nhiên bình thường mà dính lấy hai chữ Đạo Thể thì sẽ mạnh hơn không ít so với những thể chất khác.
Giống như mãi sau này Hứa Nguyên mới có được Tiên Thiên Đạo Thể.
Nếu như hắn không phải Tam công tử của Tướng quốc phủ, được đặt ở ngoài kia thì đại khái sẽ có xác suất bị thế lực khắc các nơi tranh cướp vỡ đầu.
Dù sao thì cũng đã từng xuất hiện một tồn tại nắm giữ Tiên Thiên Đạo Thể không có chỗ nào là không nghiền ép, bất kể là tư chất tu hành, hay là ngộ tính thiên đạo, hoặc là giác quan chiến đấu đều là rồng trong loài người.
Không có ngoại lệ.
Nghĩ tới đây, tư duy của Hứa Nguyên hơi trì trệ, lập tức bỏ qua.
Ngũ hành đạo thể của Tiểu Bạch rất mạnh, so với tiên thiên đạo thể vạn năng của hắn, thì ngũ hành đạo thể càng mang lại cảm giác thân cận với ngũ hành hơn rất nhiều.
Hơn nữa, Hứa Nguyên cũng đã xem được một số thứ trong sách cổ có ghi lại.
Ngũ hành đạo thể, nếu có công pháp phù hợp, thời điểm mà ngũ hành thuật pháp tới đại thành, thậm chí có thể chiến đấu vượt cấp.
“Mộ Hi đi theo nàng?”
Hứa Nguyên nhìn vào nữ tử đang ngắm nhìn cái chén đồng thau ở trước mặt, thoáng chần chờ: “Ngũ hành công pháp trong tay nàng có đẳng cấp gì?”
Lý Thanh Diễm thở ra một hơi sương trắng, ngước mắt lên nhìn bầu trời, thuận miệng đáp: “Cấp Giáp”.
“Cấp Giáp thượng phẩm cũng là cấp Giáp, cấp Giáp hạ phẩm cũng là cấp Giáp, trong cái này cũng có chênh lệch rất lớn”
Hứa Nguyên bật cười, nhìn chằm chằm vào gò má trắng nõn của nàng, nói: “Tuy nhiên ngươi không nói rõ, vậy chắc là cấp Giáp hạ phẩm rồi”.
Lý Thanh Diễm nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, giọng điệu hơi bất mãn: “Ngươi coi cấp Giáp hạ phẩm là rau cải trắng?”.
Cấp Giáp hạ phẩm hiển nhiên không phải rau cải trắng.
Đại bộ phận tu giả ở thế gian này đều sử dụng cấp pháp cấp Đinh, cấp Bính thì dĩ nhiên được xem như vật phẩm hiếm lạ, cấp Ất thì đã là vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, chỉ có thể đi vào thế lực lớn rồi làm một con chó, hơn nữa phải làm từ mười mấy năm trở lên mới có thể đạt được.
Còn cấp Giáp, ngay cả Chu Sâm là Đại Tông Sư liếm chó cũng không có.
Dựa vào hiểu biết hiện tại của Hứa Nguyên đối với các đẳng cấp của công pháp, ước chừng cấp Giáp hạ phẩm tương đương với công pháp màu tím ở trong Thương Nguyên của kiếp trước.
Ngũ hành đạo thể của Tiểu Bạch mà dùng công pháp màu tím, thật là có phần lãng phí.
Trong lúc suy nghĩ, Hứa Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta biết cấp Giáp trân quý, hiện tại Mộ Hi đã tu một công pháp, hôm nay cải tu một lần, ngày sau muốn sửa lại sẽ rất phiền toái”.
“Đau lòng?”
Lý Thanh Diễm híp mắt lại cười.
“Ăn dấm chua?”
Hứa Nguyên cũng cười.
“Rắc roạt roạt”. Chén đồng thau. Lại vỡ. Nhìn chằm chằm vào bụi đồng thay chảy ra từ trong ngón tay mảnh khảnh của nàng, sắc mặt Hứa Nguyên chỉ trong nháy mắt mà trở nên nghiêm túc: “Thanh Diễm, nàng cũng hiểu ta, chỉ là ta lo lắng đến sự mạo hiểm khi sửa công pháp”.
“Cải đổi công pháp sẽ làm cho nguyên khí trong cơ thể hỗn loạn, hơi mất chú ý sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì trọng thương, cảnh giới thoái lui, nặng thì tạo thành thương tổn không thể nghịch chuyển cho cơ thể.
Trong Thương Nguyên, người chơi muốn sửa chữa công pháp thì lại rất đơn giản, lấy bản công pháp rồi ấn một phím là học được, chỉ là không đủ đắc ý ở một điểm duy nhất là cần phải một lần nữa tích góp từng li từng tí mức độ thuần thục của công pháp.
Nhưng trong hiện thực, bí thuật pháp quyết kiếm kỹ thì đều có thể tùy tiện mà học, nhưng còn công pháp thì không thể nói là muốn sửa là có thể sửa.
Công pháp là vật môi giới để tu giả thổ nạp nguyên khí tăng cường tu vi, một khi đã tu luyện thì sẽ thuộc về trạng thái vô cùng ổn định.
Giống như hiện tại, Hứa Nguyên tu luyện Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết.
Càng là công pháp cao thâm thì chỗ tốt mang đến cho người tu luyện nó càng lớn, nhưng cái giá phải trả là rất khó trục xuất sự cải thiện của công pháp đối với thân thể tu giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận