Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 414 - Trong nhà có tiền, không thể làm gì được




Lý Quân Vũ không hề do dự, đưa tay kéo Hứa Nguyên vẫn đang đứng đó, nhưng đột nhiên phát hiện trong đôi mắt phượng đỏ hoe của thiếu niên bên cạnh lóe lên tia máu.
Sau khi sửng sốt một giây, Lý Quân Vũ dùng ánh mắt kinh ngạc hỏi:
"Này, Trường Thiên, ngươi..."
Hắn còn chưa kịp nói xong thì Từ Nguyên đã đưa tay rút ra một thanh kiếm dài phát ra ánh sáng lành lạnh.
"Mẹ kiếp!"
Lý Quân Vũ không kìm được giọng nói, trực tiếp dùng một giọng nữ chửi thề:
"Tiểu tử nhà ngươi có thể tu luyện? Từ khi nào ngươi lại có nhẫn Trữ Vật Giới!"
Hứa Nguyên liếc nhìn 'hảo bằng hữu' bên cạnh:
"Trong nhà có tiền, ta cũng không thể làm gì được a."
Lý Quân Vũ trợn mắt, đưa tay nắm lấy cổ tay Hứa Nguyên:
"Không tồi nha, tu vi lục phẩm. Đi với ta."
Nói xong, Lý Quân Vũ kéo Hứa Nguyên chạy ra ngoài...
Ngược lại Hứa Nguyên không hề di chuyển, trực tiếp kéo Lý Quân Vũ loạng choạng đứng lại.
Lý Quân Vũ kinh ngạc quay đầu.
Tuy nàng đang tu luyện quân trận, nhưng tu vi của nàng là ngũ phẩm, thực tế căn bản không thể kéo được lục phẩm.
Lúc này, thanh kiếm của Hứa Nguyên đã tỏa ra ánh quang huyết sắc, sức mạnh ẩn chứa bên trong khiến nàng rùng mình, hào quang xung quanh hắn theo thời gian tăng dần.
Đôi môi đỏ mọng của Lý Quân Vũ hơi hé ra, lắp bắp:
"Ngươi... ngươi…."
Trong khói bụi, toàn thân Hứa Nguyên tản ra nguyên khí huyết sắc, hắn mỉm cười đáp:
"Cái gì mà ta a?"
Lý Quân Vũ hít một hơi thật sâu, bước tới kiễng chân kéo cổ Hứa Nguyên ấn xuống, giọng nói tràn đầy kích động:
"Tiểu tử ngươi không phải thân xác vô dụng bẩm sinh sao? Từ khi nào ngươi lại có tu vi cao như vậy a? Mới chỉ hai năm!”
Đầu của Hứa Nguyên bị kéo xuống tựa vào ngực 'bằng hữu' của hắn, hắn còn mơ hồ cảm nhận được sự mềm mại dưới cái ôm siết chặt của nàng. Giọng hắn nghiêm túc:
“Lý Quân Vũ, ta cảnh cáo ngươi, đừng có lợi dụng chiếm tiện nghi của ta, ta không phải khẩu vị của ngươi đâu a.”
“Chậc, chậc…”
Lý Quân Vũ nói với vẻ nghiêm túc. trong mắt còn ẩn chứa ý cười:
"Lúc trước ngươi còn từng nhìn qua chân của ta đấy có nhớ không. Thủ đoạn này của ngươi không tồi đâu a, bằng không ngươi cân nhắc thử chuyện ở rể nhà ta đi?"
"Được rồi, được rồi, ta coi ngươi như huynh đệ, đừng có nghĩ đến chuyện ngủ với ta nữa a."
Hứa Nguyên ho nhẹ nhìn chằm chằm vào làn khói. Âm trầm nói:
"Trước tiên để ta đi. Hai tên ngốc đó không phải là đối thủ của vương tử Thát triều kia. Đi giúp họ một tay."
Lý Quân Vũ nghe vậy sửng sốt buông tay ra:
"Không thể nào a? Hộ vệ ta nói tu vi tên sói con đó không thể nào qua tứ phẩm được a."
Giọng Hứa Nguyên mang theo chút mất kiên nhẫn:
“Nguyên Tăng hắn thiếu thực chiến, Thừa Bình cũng tu quân trận, lại không hiểu cách phối hợp, sao có thể đánh thắng mấy tên Thát triều đã quen chém giết từ nhỏ tới lớn đây a.”
Vừa mới dứt lời, thân ảnh và hư ảnh của Hứa Nguyên liền biến mất khỏi mặt đất, Lý Quân Vũ nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Khi Hứa Nguyên nhảy lên nhã các lầu ba, chiến cuộc gần như nghiêng về một bên.
Kèm theo những âm thanh bị bóp nghẹt của cuộc chiến, một thanh niên tuấn tú khoác tấm da sói đen đáp trả đòn tấn công của Cung Nguyên Tăng và Vương Thừa Bình như đang thong thả tản bộ:
“Người Trung Nguyên các ngươi đều yếu không chịu nổi như vậy sao? So với biên quân cũng cách biệt quá xa rồi a."
Trong lúc nói Nạp Lan Du vừa cười khẩy vừa không ngừng vẫy hai cánh tay như móng vuốt sói của mình, trong lúc đó Cung Nguyên Tăng và Vương Thừa Bình không ngừng bị ép lùi về sau.
"Nếu muốn quỳ xuống xin lỗi ta thì tốt nhất nên nhanh lên. Tu giả cao giai Hoàng Thành Ti các ngươi sắp đến rồi, ha ha..."
Cách thức tu luyện ở Đại Mạc khác với ở bên trong Trung thổ, thông qua các phương tiện đặc thù, bọn họ có thể tích hợp thần thú đồ đằng của bộ lạc vào trong cơ thể mình.
Đây là lần đầu tiên Hứa Nguyên nhìn thấy một hệ thống tu luyện hoàn toàn khác với hệ thống trong Đại Viêm.
Trong lúc suy nghĩ, Hứa Nguyên đột ngột xuất hiện ở sau lưng Nạp Lan Du, Thanh Ngữ kiếm có chút rung động.
"Lạch cạch. . . . ."
Một cánh tay rơi xuống đất.
Nạp Lan Du dường như vẫn chưa phát giác ra mà cười cười nói:
"Dựa vào gia thế đồ bỏ đi như ngươi, tốt nhất cho bản vương. . . . . tay bản vương. . . A!! ! !"
"Lạch cạch. . . . ." .
Lại một cánh tay rơi xuống đất.
Trong sương khói, khung cảnh rơi vào yên lặng.
Đột ngột mất đi hai cánh tay, sau mông Nạp Lan Du lại bị đạp một cước, cả người mất thăng bằng nhào xuống đất, máu tươi từ chỗ cánh tay của hắn phun ra ngoài, nhuộm đỏ cả mặt
đất.
Đôi mắt mang theo một tia không thể tin, bởi vì đau đớn mà hô hấp cũng run rẩy:
"Ha. . ha. . tay. . . . tay. . . tay bản vương. Ta… ta muốn giết các ngươi! Đồ hỗn trướng!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận