Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1059: Không tu luyện được

Mấy tức trôi qua, sương mù sôi trào đang dần trì trệ, Hứa Nguyên mở hai mắt đỏ rực của mình nhìn về sương mù nguyên khí xung quanh, trong mắt xuất hiện thần thái cổ quái.
Hắn nhìn về phía bàn tay của mình một chút, sau đó kiểm tra đan điền, rồi cuối cùng là nhắm mắt lại tu luyện, sau khi tu luyện được một khoảng thời gian thì Hứa Nguyên dừng lại.
Lần này thứ xuất hiện trong mắt hắn không phải là cổ quái mà là vẻ hiểu rõ cùng ngạc nhiên.
Sương mù nguyên khí trong phòng sau khi được hắn hấp thụ vào cơ thể thì sẽ đi qua kinh mạch, chảy vào đan điền, khi chúng vừa vào tới được đan điền thì những nguyên khí màu ngà sữa này sẽ bị nguyên khí màu đen trong người hắn phân rã ra.
“...” Hứa Nguyên chậc lưỡi, hô hấp bắt đầu trở nên gấp rút.
Sau khi nếm thử mấy lần, đến khi nguyên khí màu đen trong đan điền hắn đã chỉ còn một phần ba thì Hứa Nguyên mới chắc chắn được một điều.
Có vẻ như hắn, không thể hấp thu nguyên khí từ bên ngoài vào để đề thăng tu vi. Thậm chí hắn không thể hấp thu nguyên khí để bù đắp nguyên khí hao tổn nữa.
Hứa Nguyên ngồi trên giường êm mềm mại mà trong đầu rối loạn không thôi.
Ở kiếp trước khi đọc truyện hay là coi anime thì hắn cảm giác việc nhân vật chính có thể tự sáng tạo ra một con đường mới cho bản thân thật sự rất ngầu, rất bá đạo, nhưng khi việc đó rơi trên đầu hắn thì hắn chỉ cần thấy mờ mịt.
Trong thế giới này cũng có những thiên tài ngút trời có thể tự sáng tạo con đường tu hành riêng cho bản thân. Tu giả Khí Đạo, tu giả Võ Đạo, Hồn Đạo, thậm chí là dựa vào Âm Quỷ, Dị Quỷ cùng nhiều bàng môn tả đạo khác cũng không hiếm, nhưng nền tảng của những hệ thống tu luyện này đều là nguyên khí bên trong thiên địa.
Còn hắn thì sao?
Hứa Nguyên nhìn thoáng qua bàn tay của mình, hô hấp hơi có chút khó khăn.
Thân thể của hắn xuất hiện một thứ xung đột hoàn toàn với căn cơ tu luyện của thế giới này.
Rồi sao mà hắn có thể tu luyện được nữa?
Không, đừng nói là tu luyện, nếu như không giải quyết được vấn đề này thì hắn không thể bổ sung lực lượng, một khi nguyên khí màu đen này tiêu hao hết thì tất cả kỹ năng của hắn đều sẽ trở thành lục bình không rễ.
Hắn dùng một lần thì sẽ ít một lần.
Sau khi suy nghĩ một lúc thì Hứa Nguyên lập tức xuống giường, mang giày đuổi theo Hứa Ân Hạc. Mặc dù hắn đã bước vào con đường tu hành đã lâu nhưng thật ra hắn vẫn còn trong tình trạng không biết gì cả.
Giống như việc kiếp trước hắn sử dụng điện thoại di động vậy, hắn biết sử dụng và thao tác nhưng nếu như nói rằng cách những sóng âm hay những sóng vô tuyến truyền thông tin ra sao thì hắn lại không biết, thậm chí từng linh kiện có tác dụng gì hắn cũng không quá rõ ràng.
Nhưng dù hắn không biết cách chế tạo nên “điện thoại” nhưng chắc chắn phụ thân của hắn sẽ biết, coi như phụ thân hắn không biết thì chắc chắn trong phủ cũng sẽ có người biết.
Vừa đi vừa nghĩ, chớp mắt Hứa Nguyên đã đi đến trước cổng đình viện của lão cha.
Cổng của đình viện này chỉ cao một trượng, hoàn toàn không có dáng vẻ xa hoa.
Hứa Nguyên đi tới trước cổng, đang muốn gõ cửa thì một âm thanh ôn nhuận vang lên từ phía sau.
“Phụ thân có việc vừa đi rồi, có chuyện gì thì ngươi nói với vi huynh là được.
Động tác của Hứa Nguyên hơi khựng lại, hắn từ từ xoay người nhìn về phía sau, quả nhiên lão ca dáng vẻ như trích tiên đang đứng sau lưng hắn.
Hứa Trường Ca đang nhìn hắn với ánh mắt lạnh nhạt.
Vừa đối mặt Hứa Nguyên lập tức lên tiếng:
“Hứa Trường Ca, ta không thể tu luyện.
Thần sắc lạnh nhạt của Hứa Trường Ca biến mất, thay vào đó là vẻ suy tư, lông mày nhíu chặt:
“ý là gì?"
Hứa Nguyên thấy thần sắc này của Hứa Trường Ca thì trong lòng cũng trầm xuống.
Đối với thân phận hiện tại của hắn thì việc không thể tu luyện cực kỳ nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức không thua gì việc hoàng thượng bị yếu cả.
Thế nên Hứa Nguyên nói một cách kỹ càng tình hình của hắn cho Hứa Trường Ca nghe, sau khi nói xong thì hắn nhìn vị ca ca này của mình bằng ánh mắt mong đợi.
Hứa Trường Ca nhíu mày không thôi, sau khi trầm mặc một lúc thì y mới lên tiếng:
“Nếu như không thể hấp thu nguyên khí để tu luyện thì thôn phệ dược nhân để tu luyện có được không?"
Hứa Nguyên nghe những lời này thì khóe mắt giật giật liên tục.
Dược nhân, đây là tên tắt hơi không nhân đạo. Luyện đan chi đạo cần kinh nghiệm và hiện tại chúng đang tiến hóa và diễn hóa không ngừng, mỗi một loại đan dược mới được phát minh ra đều cần thử nghiệm và cải tiến vô số lần, mà vô số lần thử nghiệm để cải tiến đều được tiến hành trên người của dược nhân.
Vì thế bất kỳ thế lực nào cũng nuôi một số dược nhân nhằm phát minh ra một đan phương mới.
Trong đó có cả Tướng phủ. Nhưng mà cũng còn may, so với thế lực như Vạn Dược Cốc kia thì Tướng phủ tốt hơn rất nhiều, Tướng Quốc phủ dù sao cũng là thế lực thuộc triều đình, nên dược nhân mà bọn hắn nhốt toàn là những tù nhân hay các tử tù được giam giữ ở khắp nơi.
Nghĩ thầm một lúc thì Hứa Nguyên nhếch miệng, biểu lộ kỳ quái:
“Đùa à, ngươi cho ta đi ăn người sao?"
Hứa Trường Ca lộ ra vẻ mặt lúng túng, sau đó liền thấp giọng nói: “Chuyện của ngươi ta đã nghe nói qua rồi, Huệ Châu Huyện “Đừng nói nữa"
1125 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận