Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 737: Không trách móc ngài đâu

Đứng trên tường của trạch viện, Lý Thanh Diễm nhíu nhíu mày.
Nơi đình viện trắng xóa tuyết rơi, chỉ còn lưu lại hai hàng dấu chân trên mặt tuyết, thẳng tới bên dưới mái hiên cong cong kia.
Trong sự im lặng, hồng bào như máu, vút bay tựa chớp giật, giống như nhảy múa trong gió tuyết, Lý Thanh Diễm nhẹ nhàng đi tới phía trước sương phòng.
Thanh âm bên trong phòng rất nhỏ, nhưng bằng vào thể chất của võ đạo nguyên khí lại có thể nghe được rất rõ ràng trong tai.
Tiếng áo quần ma sát kèm theo tiếng thở dốc kiều mỵ.
Nghe được âm thanh này, trái tim Lý Thanh Diễm chợt nảy lên, đồng tử co rụt lại nhanh chóng bỗng xuất hiện ánh lửa cháy nhẹ nhẹ, đôi mắt vốn bình thản như nước hồ thu hiện lên một phần lãnh ý.
Đại khái nàng biết chuyện gì đang phát sinh bên trong.
Năm ngón tay thon dài hơi siết chặt lại, theo bản năng đưa ra định đẩy cửa.
Thế nhưng khi ngón tay sắp sửa chạm nhẹ vào cửa gỗ, lại đột ngột dừng lại.
Đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng mím chặt, con ngươi đỏ hồng hiện lên vài tia phức tạp, lại cất đi bàn tay đang lơ lửng giữa không trung, Lý Thanh Diễm xoay người lại tựa lưng vào khung gỗ, đè nén lại đợt sóng đang dâng trào trong lòng.
Quên đi, coi như là ban thưởng cho kẻ chết trôi này đi.
Chẳng qua chỉ là một thị nữ bên người mà thôi, nhưng tại sao...
Aaa... thật sự là cảm xúc nhàm chán.
Từng tiếng sột soạt bên trong sương phòng không bị không chế vang ra từng đợt, Lý Thanh Diễm khoanh hai tay trước ngực, đầu ngón tay gõ nhẹ nhẹ vào cánh tay, thân hình hơi nghiêng nhưng lại vững như thái sơn, tuy nhiên lãnh ý trong mắt càng lúc càng vượng.
Đột nhiên, giọng ôn nhu như ngọc của nam nhân kia đột nhiên truyền ra từ trong phòng, mang theo một phần khàn khàn mỏi mệt: “Được rồi, Mộ Hi, bây giờ Thanh Diễm còn đang xử lý quân vụ ở bên ngoài, chuyện của Man Vương Xi Di cũng chưa rõ ràng, tuy rằng bản công tử không phải người tốt lành gì, nhưng lúc này lại không có tâm tình làm gì”.
Đôi mắt long lanh của Lý Thanh Diễm thoáng giãn ra một phần, mũi như ngọc quỳnh hơi hơi vểnh lên nhẹ hừ một tiếng nhỏ như ruồi muỗi, đôi môi đỏ mọng lập tức gợn lên một độ cong nhẹ nhàng.
Thế nhưng ngay sau đó, âm thanh của vị Tư Mệnh Địa Cung tâm cơ thâm trầm kia lại truyền đến: “Công tử trải qua sinh hoạt như thế, thể xác và tinh thần đều cực kỳ mỏi mệt, công chúa điện hạ sẽ không trách móc ngài đâu”.
Bàn tay Lý Thanh Diễm đang khoanh trước ngực hơi siết chặt, gật đầu nhẹ nhàng không rõ ý tứ.
“Quên đi”
Hứa Nguyên kiên trì.
Giọng nói yếu ớt của Bạch Mộ Hi lại vang lên: “Công tử... Ngài...”
Thanh âm của Hứa Nguyên chắc như đinh đóng cột: “Bạch Mộ Hi, bản công tử đã nói, đừng dạy ta làm việc”.
Bên trong sương phòng an tĩnh một chút, Bạch Mộ Hi cẩn thận trả lời: “Lỗi của Mộ Hi. Mộ Hi biết sai”.
Ngay sau đó lại là một đợt áo quần ma sát lột xột loạt xoạt, cùng với giọng nói dịu dàng của Hứa Nguyên: “Bản công tử đã biết thể chất của ngươi, ta đi ra ngoài hít thở không khí, trước tiên ngươi nghỉ ngơi ở đây, sau khi trở về ta sẽ cho ngươi một bộ công pháp”.
Lý Thanh Diễm nghe vậy, trong mắt cả kinh, thân hình lóe lên biến mất tại chỗ chỉ trong nháy mắt, giống như nàng chưa từng tới đây.
Sau vài hơi thở.
“Kẽo kẹt...”
Cửa phòng gỗ cũ kỹ được đẩy ra từ bên trong, Tiểu Bạch mặc áo quần xộc xệch lộ ra cảnh xuân nửa hở nửa kín nửa ngồi nửa nằm ở cạnh đầu giường khẽ nhếch khóe môi.
Còn Hứa Nguyên vừa thay một bộ cẩm y mới tinh thì lập tức bước ra khỏi cửa phòng, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra xung quanh, khi thấy không có người mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Vận chuyển công pháp, nguyên khí ngưng kết như một chiếc kính nhỏ màu huyết sắc ở dưới bàn chân, đạp lên tuyết mà đi về phía đình đài có phần quá to lớn đối với nhân tộc.
Ngồi xuống. Hâm rượu. Uống cạn.
Linh tửu vào trong bụng, hơi ấm dâng lên, tim Hứa Nguyên như sắp chết mới dần dần bình phục.
Con mẹ nó, lúc trước đã hoài nghi là khi tới câu lan thì công chúa quấn ngực này sẽ lặng lẽ đi theo, kết quả ấy vậy mà đúng thật là ngồi góc tường nghe chuyện dở hơi.
May mắn mà hắn cảnh giác, trước đó đã dùng linh thị quét một vòng.
Nếu không phải có linh thị, đại khái là sau đó sẽ bị treo lên đánh.
Nghĩ tới đây, Hứa Nguyên lại uống vào một chén linh tửu, sau khi tâm tình hoàn toàn bình phục, trong mắt lại hiện lên nét suy tư.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự khủng bố của linh thị đối với cảm ứng của cơ thể.
Thời điểm mà công chúa quấn ngực vừa mới nghe lén ở góc tường, chỉ là tâm tư mất cân bằng trong một sát na, để lộ ra một tia khi tức đã bị hắn bắt được.
Mà quan trọng hơn nữa là dường như Lý Thanh Diễm cũng không thể cảm giác được hắn dò xét được nàng.
Ngưng Hồn cảnh đơn phương dò xét Nguyên Sơ cảnh, nghĩ đến đây Hứa Nguyên lại uống một chén linh tửu, khóe môi không tự chủ được mà nở ra một nụ cười: “Đây cũng là nhân họa đắc phúc...”
“Nhân họa thì biết nhưng đắc phúc cái gì? Hay là nói cho bản cung nghe?”
“...”. Hứa Nguyên.
Âm thanh lạnh giá bất thình lình từ phía sau truyền đến, hồng bào chạm đất, Lý Thanh Diễm tự mình đi vào đình đài, tiện tay cướp lấy cái chén trong tay hắn, rót lên một chén rồi uống cạn, nghiêng người tựa vào bàn đá, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn: “Trường Thiên, ngươi gặp được chuyện tốt gì?”.
Đường đường là một diễn viên đẳng cấp Đại Tông Sư, Hứa Nguyên không đổi sắc mặt, thậm chí làm ra ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm vào nàng, hỏi ngược lại: “Như thế nào mà ta lại cảm giác được tâm tình của nàng không tốt nhỉ? Giống như sặc mùi thuốc súng?”.
Suýt chút nữa thì Lý Thanh Diễm bóp cái chén đồng thau trong tay thành cặn bã, nhẹ giọng cười nói: “Đúng là không tốt, sự vụ trong quân, cho nên muốn nghe chuyện tốt của Trường Thiên để tâm tình chuyển biến một cái”.
Hứa Nguyên hoài nghi liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi lấy ra một cái chén đồng thau khác, rót đầy: “Liên quan tới Bạch Mộ Hi”.
“Bùm! !”
Chén đồng thau cứng rắn đột ngột vỡ thành bột mịn.
Hứa Nguyên lập tức rụt cổ lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh nghi bất định: “Thanh Diễm, nàng...”.
Lý Thanh Diễm để bột đồng vỡ nát rơi lả tả ở trong tay, sau đó cướp lấy cái chén mà Hứa Nguyên vừa lấy ra, cong mắt cười nói: “Không có gì, tâm tình bản cung đang rất không tốt”.
“Cái ly này đắt lắm...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận