Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 787: Về kinh lại nói

Nhìn biểu tình gian manh của đối phương, đôi mắt phượng hẹp dài của Hứa Nguyên hơi nheo lại.
Sợ chết, là lời nói thật sao?
Có lẽ là thật, nhưng xác suất không phải sẽ lớn hơn.
Thở dài, Hứa Nguyên hạ giọng cười cười: “Vậy cảm ơn Quân Khánh đã nhắc nhở”.
Nói xong, giọng nói của Hứa Nguyên bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt nhìn lên thiên không tăm tối: “Thế nhưng những lo lắng của ngươi là thừa”.
“Nhân sinh, trên đời này có việc nên làm, có việc không nên làm”.
Lý Quân Khánh cười hừ hừ mấy tiếng, giọng điệu mang ý chế nhạo: “Tam công tử, bây giờ ngươi có thể nói những lời này là bởi vì hiện tại ngươi còn còn lựa chọn. Đến thời điểm mà ngươi không có lựa chọn thì làm hay không làm cũng sẽ trở thành lời nói suông”.
Đôi mắt Hứa Nguyên lóe lên một lát, không phủ nhận: “Có lẽ vậy, nhưng mọi việc đều phải có điểm mấu chốt...”
Trầm mặc trong giây lát, Hứa Nguyên giống như là nghĩ đến cái gì đó lập tức nhìn vào đối phương, biểu tình trở nên cổ quái, hỏi: “Lý Quân Khánh, vô duyên vô cớ mà ngươi đột nhiên thổ lộ nhiều tâm tình với ta như vậy... Không phải là đang sợ ta không mang theo ngươi hồi kinh đấy chứ?”
“...”. Lý Quân Khánh.
Yên lặng trong giây lát, rồi lập tức phủ nhận: “Không phải. Không có chuyện đấy. Làm sao có thể như vậy?”.
Hứa Nguyên đi thẳng về phía đại môn, cũng không quay đầu lại mà chỉ khoát khoát tay: “Không cần tiễn”.
“Khục. Vậy hai huynh đệ chúng ta về kinh lại nói chuyện”
“Chậc chậc. Ngươi thử biểu diễn lần nữa xem? Mau đi cùng người tình của ngươi kìa”.
Lý Quân Khánh không nói gì nữa, nhìn vào bóng lưng của Hứa Nguyên biến mất ở ngã rẽ, cười khẽ một tiếng rồi lập tức chui vào trong phòng.
Cửa phòng đóng chặt, tất cả phong hàn đều bị ngăn cách lại ở bên ngoài.
Mà vị quan nhân diễm lệ lúc nãy còn nằm quay lưng về phía cửa đã ngồi dậy ở trên giường.
Dáng người đẫy đà lỗi lõm xinh đẹp, chỉ vẻn vẹn khoác một chiếc áo lụa mỏng tang màu xanh trắng, da thịt trắng nõn hồng nhuận như ẩn như hiện ở phía bên dưới.
Nhìn hắn ta trở về phòng, đôi mắt dịu dàng âu yếm của nữ nhân kia chất chứa ý cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Vị Tam công tử kia... nhìn ra rồi?”
Lý Quân Khánh cởi bỏ mãng bào ở trên người, ngả người nằm xuống giường, đầu gối gác lên chân ngọc của nữ tử: “Nhìn ra cái gì?”
Quan nhân xinh đẹp hé miệng cười khẽ, nụ cười lay động lòng người: “Đương nhiên là quan hệ giữa ta và điện hạ”.
Lý Quân Khánh ngước mắt nhìn đỉnh màn màu xanh lam, thấp giọng nói: “Trên đường hồi kinh, hắn cũng biết tính tình của bản vương. Nữ tử không có tình cảm, bản vương không quan tâm, những chi tiết nhỏ vừa rồi thì tất nhiên hắn có thể phát hiện”.
Quan nhân xinh đẹp hơi di chuyển thân thể, nhẹ nhàng bóp trán cho hắn, trên không mặt không mang vẻ gì là đố kị: “Ồ? Điện hạ bị Tam công tử và Nhị điện hạ hù dạo?”
“Nói thật thì cũng có một chút”
Lý Quân Khánh trầm ngâm giây lát, cười nhẹ một tiếng: “Ấy thế mà ta vẫn không thể xuống tay được với ngươi”.
Quan nhân xinh đẹp im lặng, trong mắt hiện lên vẻ ôn nhu, một lát sau mới thì thầm: “Lòng của điện hạ vẫn quá mềm yếu”.
Lý Quân Khánh nằm nghiêng người, đầu ngón tay di chuyển giữa hai chân nữ tử: “Năm đó, sau khi Phụ hoàng giao một bộ phần Ngự Ảnh Vệ cho ta, ngay lập tức thì đại ca an bài ngươi đến giám thị bản vương. Nếu không mềm, ngươi không sống nổi”.
Quan nhân xinh đẹp thoáng trầm mặc, cắn cắn khóe môi, hạ giọng nói: “Điện hạ. Lần này thì suýt chút nữa điện hạ xong rồi”.
“Suỵt”
Một ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên đôi môi anh đào đỏ mọng của quan nhân xinh đẹp, vẻ mặt Lý Quân Khánh hơi mơ hồ, hít sâu một cái: “Cho nên chúng ta mới phải đi theo Hứa Trường Thiên, nếu hắn chết trên đường hồi kinh, bản vương cũng phải chết”.
Sắc mặt vị quan nhân xinh đẹp kia bỗng trở nên ửng hồng, hai chân khép chặt lại: “Hành động lần này của Thánh Thượng cũng là đang nhắc nhở ngài”.
“Nhắc nhở ta cái gì?”
Giọng nói của Lý Quân Khánh mang theo ý cười, hơi ồm ồm: “Nhắc nhở bản vương, không tranh không đoạt thì cũng có thể chết bất cứ lúc nào?”
“Vâng...”
Nét ửng hồng trên mặt quan nhân càng thắm lên vài phần, giọng nói mềm mại như đang run run: “Đồ vật của Thái tử, cũng có thể là của điện hạ, dù sao ư... dù sao thì, chính cung lão nhân gia cũng lạ...”
“Đương nhiên bản vương biết, nhưng muốn hạ thủ với đại ca, bản vương không làm được. Sau khi chuyện này kết thúc, bản vương sẽ mang binh ra biển”.
Ánh mắt của quan nhân trở nên phức tạp: “Điện hạ, ta sẽ không...”
“Được rồi. Ý ta đã quyết”
Lý Quân Khánh cắt ngang lời nói của nàng, mang theo vẻ trêu đùa: “Không khí phong hoa tuyết nguyệt như này mà lại nói chuyện quốc sự thì cũng có vẻ phí phạm. Đã lâu chúng ta không gặp, dù sao cũng nên ôn lại một chút chuyện cũ chứ?”
“Thả lỏng cho bản vương”
Tiếng nói vừa dứt, ở trong phòng, ngoại trừ một loạt âm thanh xột xột xoạt xoạt của quần áo vang lên, chỉ còn lại vài tiếng líu lo chim hót truyền tới, sau đó không còn có bất kỳ tiếng động nào nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận