Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 779: Rất đến mức

Một bên vừa uống rượu, một bên Hứa Nguyên vừa trông về phía cảnh sông đêm tuyết trong ánh đèn đuốc ở phía xa:
"... Lý phủ Quảng Dương phủ y thế mà quả là diệu nhân."
Nói xong, Hứa Nguyên nhìn sang tên quần áo sa mỏng ngồi một bên, quan nhân xinh đẹp đường cong nửa lộ rót rượu cho hai người:
"Xem ra tối nay là ta quấy rầy đến ngươi rồi."
Lý Quân Khánh thân mang áo mỏng, khoác lên một kiện áo khoác gấm, vểnh chân bắt chéo, tựa ở trên giường êm phía sau, khẽ cười nói:
"Cảm thấy hứng thú? Tối nay bản vương cũng chưa hưởng dụng."
Hứa Nguyên nhíu mày, khóe môi hơi câu:
"A, nói đùa sao, hoàng tỷ ngươi thế nhưng còn ở trong thành."
Lý Quân Khánh nâng chén nhấp nhẹ ngụm rượu:
"Nàng cũng sẽ không quản đến ta."
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu:
"A, đúng là không giữ mồm giữ miệng, nếu như bị tiết lộ, hoàng tỷ ngươi có hại ta cũng có liên quan đến ngươi."
"Nàng trời sinh không thông…."
"Ta cũng không nói nàng."
"."
Lý Quân Khánh.
Hứa Nguyên cười nâng chén, chén đồng va chạm, giống như hảo hữu nói chuyện phiếm:
"Những ngày gần đây của Quân Khánh nghĩ đến có vẻ trôi qua có chút tiêu sái a, ngày đêm sênh ca."
Lý Quân Khánh ngước mắt liếc nhìn hắn, tiện tay ném một miếng trái cây ngâm rượu trong chén rượu đã cạn vào trong miệng:
"Nếu không ngày đêm sênh ca, có khả năng về sau sẽ không có cơ hội."
Gió sông thổi vào từ song cửa sổ khiến tóc dài bay loạn, động tác uống rượu của Hứa Nguyên trì trệ:
"A, sao lại nói vậy?"
Lý Quân Khánh lưu manh liếc qua viện lạc sát vách:
"Tình cảnh gần đây của bản vương cũng không tốt, suýt chút nữa liền bị phụ hoàng giao cho tướng quốc chôn cùng ngươi rồi."
Hứa Nguyên biểu lộ cổ quái:
"Ngươi nghe ai nói? Không đến mức động tới ngươi chứ."
"Đến mức, rất đến mức."
Lý Quân Khánh đưa tay gõ gõ đầu, ngữ khí có chút bất đắc dĩ:
"Động não nghĩ một chút liền biết, nhị ca được phụ hoàng hắn bảo vệ, như vậy liền đại biểu cắt giảm thế lực của đại ca hắn, nếu không phải vậy thì cho dù nhị ca hắn có ngoại lực tương trợ thì cơ hội trên triều đình cũng không lớn, lại thêm việc này, dù sao cũng phải cho Hứa công một công đạo. Tam công tử, hiện tại ngươi nói cho bản vương nghe thử, loại tình huống này giao ai ra là thích hợp nhất?"
Hứa Nguyên nghe vậy trong mắt lộ ra suy tư, lập tức đem uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay, cười nói:
"Thế nào, không gọi huynh trưởng nữa rồi?"
Lý Quân Khánh cũng cười đáp:
"Bản vương cảm thấy vẫn là gọi Tam công tử thuận miệng hơn."
Dứt lời, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Thu liễm ý cười, Hứa Nguyên nhìn Lý Quân Khánh hỏi:
"Ngươi thật sự không có dự định?"
"Dự định gì?"
Lý Quân Khánh giả bộ hồ đồ.
Hứa Nguyên ý vị thâm trường nhìn hắn một cái:
"Thân phận ngươi kỳ thật cũng không thấp, thương hội Hoàng tộc đều về tay ngươi quản, còn có một bộ phận Ngự Ảnh vệ trong tay ngươi, qua nhiều năm như thế, ta không tin ngươi không an trí người của mình ở bên trong."
Ngữ khí Lý Quân Khánh rất bất mãn:
"Cái gì mà gọi là người của ta, đó là người của đại ca ta."
Hứa Nguyên có chút mất hứng, dựa nghiêng trên giường êm phía sau, gõ gõ bàn:
"Ngươi lần này suýt chút nữa thành vật hi sinh, ý nghĩ thế mà không có một chút cải biến nào?"
"."
Lý Quân Khánh lườm Hứa Nguyên một cái, tiện tay kéo quan nhân bên cạnh rót rượu qua, đưa tay với vào phần đẫy đà bên trong cổ áo nữ tử dùng sức vuốt vuốt, sau khi rút ra lại đưa tay lướt qua một bàn danh tửu và đồ nhắm trân quý trước mắt và khung cảnh sông nước phồn hoa ngoài song cửa sổ:
"Người nên biết đủ mới có thể vui vẻ lâu dài, dầu gì bản vương coi như ngày đêm sênh ca cũng mạnh hơn rất nhiều người trên thế gian này, bản vương cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tiêu dao, không cần thiết phải đi tranh đoạt vị trí kia."
Đôi mắt Hứa Nguyên híp híp nói:
"Lần này ta không nói đùa với ngươi."
"Bản vương cũng không nói đùa với Tam công tử ngài."
"."
Ánh mắt Hứa Nguyên hơi có vẻ thất vọng.
Lý Quân Khánh buông lỏng quan nhân dịu dàng ngoan ngoãn xinh đẹp bên cạnh ra, hơi xích lại gần, giọng mang vẻ cổ quái nói:
"Tam công tử, bản vương rất hiếu kì, vì sao ngươi cứ như vậy mà xem trọng ta?"
Hứa Nguyên liếc mắt nhìn hắn:
"Trong truyện tranh, bình thường ngươi đều là loại người mặt ngoài không tranh đến hoàng vị, Thái tử cái gì ha ha…."
"Phốc, ha ha ha ha ha ha!"
Một trận cười to, Lý Quân Khánh thậm chí cười đến mức vỗ vỗ bàn.
Cười đủ rồi, hắn thở thật dài một cái, liếc qua giang cảnh ngoài cửa sổ:
"Kiểu nói này của ngươi thật sự giống như thật, có điều hiện thực không phải giống trong tranh, bản vương cũng xác thực không muốn tranh, cũng tranh không được."
"Kỳ thật làm khôi lỗi cũng có thể duy trì sinh hoạt bây giờ của ngươi."
Hứa Nguyên bất thình lình lên tiếng.
Khóe mắt Lý Quân Khánh nhảy lên:
"Không phải chứ, tại sao lời gì ngươi cũng dám nói với ta vậy a, ta không giữ mồm giữ miệng…."
Hai tay Hứa Nguyên nắm thành một đám, dưới ánh trăng nâng chén mời:
"Ngươi là người thông minh, nếu ngươi đã không muốn tranh, vậy cũng sẽ không nói ra, ân, ngược lại còn lo lắng ta không giữ mồm giữ miệng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận