Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1054: Do ngươi không ngoan

Vừa đi Hứa Ân Hạc vừa hỏi nhi tử ở sau lưng:
“Xảy ra biến dị này, thân thể của Trường Thiên có thấy khó chịu không?"
Nghe thấy phụ thân trăm công nghìn việc này quan tâm, Hứa Nguyên thấy trong lòng êm dịu, cười khẽ:
“Tạm thời thì chưa, còn thấy tỉnh táo hơn lúc trước nhiều"
“Đột phá Dung Thân đương nhiên sẽ tỉnh táo hơn lúc Ngưng Hồn rồi"
Giọng Hứa Ân Hạc cười cười, nói xong hắn lại mang theo cặp mắt bất đắc dĩ nhìn nơi Hứa Trường Ca rời đi, im lặng một hồi rồi thấp giọng khuyên nhủ:
“Trường Thiên cũng đừng chống đối đại ca hoài như vậy, tuy tính cách là thế nhưng thật ra hắn vẫn rất quan tâm ngươi, lúc trước cứ đánh ngươi là do ngươi không ngoan.
Hai người đi vào đình, tiếng chim lọt vào tai, hương hoa thoảng trước mũi.Hứa Nguyên ngồi trên ghế đá nói:
“Đương nhiên ta biết rõ, ta cũng chỉ là đùa chút thôi"
Hứa Ân Hạc nhìn tam nhi tử trước mắt, ánh mắt thâm thúy dường như có thể nhìn thấu lòng người:
“Thật là đùa ư?"
Nói rồi, Hứa Ân Hạc lắc đầu, mỉm cười:
“Mà thôi, vi phụ cũng không xen vào chuyện của hai huynh đệ các ngươi làm gì, nhưng Trường Thiên muốn vượt qua huynh trưởng ngươi ở phương diện tu vi chỉ sợ sẽ hơi khó khăn chút"
Nghe vậy Hứa Nguyên hơi bất mãn, bây giờ hắn và Hứa Trường Ca cũng chỉ chênh tu vi mà thôi, nhỏ giọng phản bác:
“Phụ thân, chắc ngươi quên mất thân thể của ta bây giờ..."
“Hắn bị thương"
Hứa Ân Hạc ngắt lời Hứa Nguyên, nhìn qua đình viện bên cạnh của trưởng tử, ung dung nói:
“Hơn nữa còn không nhẹ Nghe vậy Hứa Nguyên nhíu mày, trong mắt không hề kinh ngạc.
Tuy xem đại ca không khác gì người thường nhưng dưới linh thị của hắn, hắn vẫn cảm ứng được khí cơ trong thân thể của đối phương hơi lộn xộn.
Trầm ngâm trong chốc lát, hắn thấp giọng hỏi:
“Phụ thân, sao đại ca lại bị thương, hẳn là sẽ không có ai trong thiên hạ này làm liều đi chọc hắn chứ?"
Nghe hỏi vậy, Hứa Ân Hạc ngước mắt liếc Hứa Nguyên một cái, lấy ra hai chén trà và một bình trà đặt trên bàn đá, chậm rãi trả lời:
“Sau khi Trường Ca biết tình trạng của ngươi, đã một thân một mình đi tìm tên thích khách biến ngươi thành bộ dạng ấy"
Trong đầu Hứa Nguyên vô thức hiện lên bóng hình mập mạp mang mặt nạ nào đó, hỏi:
“Là tên Thuế Phàm mập mạp kia?"
“Không phải"
Lời của Hứa Ân Hạc lạnh nhạt:
“Là Lạc Băng Ly Hơi thở Hứa Nguyên hơi dừng, im lặng một lát, giọng nói mang sự chần chờ:
“Ta nhớ Lạc Băng Ly, đó hẳn là một Bán Thánh?"
“Ờ"
“Hứa Trường Ca thắng?"
“Có thể nói vậy, gần như lưỡng bại câu thương"
Không khí bỗng im lặng.
Hứa Nguyên liếm môi, hỏi ngượng ngùng:
“Nói vậy Hứa Trường Ca đã đột phá Thuế Phàm?"
“Chưa"
“Vậy là hắn lấy thân Nguyên Sơ chiến với Bán Thánh?"
“Ờ"
Hứa Nguyên nuốt nước bọt, liếc qua sân nhỏ của chúa ra vẻ Hứa Trường Ca, nhỏ giọng hỏi:
“Là Hứa Trường Ca chơi hiểm hả?"
Hứa Ân Hạc hỏi ngược:
“Ngươi cảm thấy với tính tình của đại ca ngươi, hắn sẽ dùng mấy thủ đoạn đó sao?"
Hứa Nguyên im lặng một chút, nhỏ giọng hỏi dò:
“Cha, chênh lệch giữa Nguyên Sơ và Bán Thánh hẳn là lớn lắm chứ?"
Hứa Ân Hạc gật đầu, nói đương nhiên:
“Là thế, bằng không thì sao Lạc Băng Ly trốn nổi.
- Đầu Hứa Nguyên hơi tê.
Tuy trong giới tu giả cao giai, thuật pháp thương tổn đều tán ra ngoài, nhưng dưới sự nghiền ép của ý hồn và nguyên khí, cho dù thương tổn tán ra thì cũng rất khó đánh trúng đối phương.
Có thể nói giữa Nguyên Sơ và Bán Thánh là một khoảng cách như đất với trời.
Mà bây giờ lão phụ thân nói cho hắn, hiện tại Hứa Trường Ca đã có thể cứng đối cứng với Bán Thánh.
Đột nhiên thấy tiền đồ tăm tối quá làm sao đây?
Nhưng mà lập tức Hứa Nguyên bình tĩnh lại.
Vì hắn nghĩ tới một chuyện.
Chuyện lấy thân Nguyên Sơ để chiến với Bán Thánh này Hứa Trường Thiên hắn cũng đã làm rồi.
Mà còn thắng rất hoàn toàn cơ.
Cho dù đó là thành công do dùng đủ mọi thủ đoạn hạ lưu và có sự trợ giúp của Thiên Diễn, nhưng vẫn được tính là Nguyên Sơ chém ngược Bán Thánh.
Với cơ sở phần cứng bây giờ của hắn, chờ tới lúc hắn đột phá Nguyên Sơ Cảnh, chưa chắc kém hơn đại ca bao nhiều.
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên lập tức thấy cuộc sống tương lai vẫn rất có hi vọng.
Vuốt ve nhẫn tu di ở đầu ngón tay, định lấy ra vài món ăn nhẹ đặt lên bàn đá.
Nhưng linh thị vừa dò vào nhẫn tu di, trái tim Hứa Nguyên chợt ngừng trong chớp mắt.
Trống không.
Trong nhẫn tu di của hắn giờ đây cũng chỉ còn lại một thanh Liễu Mộc Quỷ Nhận.
Nhìn nhẫn tu di rỗng tuếch, phút chốc, Hứa Nguyên bị nứt ra.
Ngân phiếu mấy trăm vạn lượng, đan dược các loại, Nguyên Tinh, rượu ngon cùng với nhiều đồ dự trữ khác đều bị cướp sạch bách.
Chỉ trong khoảnh khắc, đầu hắn đã phong tỏa ra ai là người làm chuyện này.
Ở thiên hạ Đại Viêm này, tuy không có mấy ai dám loot đồ của hắn, nhưng vẫn có vài người như vậy, mà dám loot đồ của hắn cũng chỉ có một người.
Trong đầu vô thức hiện lên khuôn mặt lười biếng quyến rũ của lão tỷ Lâu Cơ.
Hứa Nguyên im lặng một hồi, hướng về lão phụ thân ở đối diện.
Hắn muốn mách lẻo.
“Phụ thân, Lâu Cơ nàng..."
“Nếu ngươi muốn nói đồ dự trữ và ngân phiếu trong nhẫn tu di của ngươi thì Lâu Cơ đã nói qua cho vi phụ rồi.
Xong luôn.
Nghe được lời này của lão cha, lòng Hứa Nguyên lập tức trầm xuống, đau lòng đến khó có thể thở được.
1073 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận