Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 876: Ngoại truyện 4

Thiên Diễn khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt long lanh hơi híp lại:
“Ngươi? Trước tiên dung đạo rồi mới nói”
“Nếu ta dung đạo, vậy là có thể chỉ cần cách không cũng có thể thao túng Mị Anh Thần Độc trong cơ thể của nàng”
“Vậy thì tốt. Ta chán ghét việc tiếp xúc thân thể với ngươi”
“Hả? Ý ta là việc thúc giục”
“Đăng đồ tử!”
“Đúng vậy”
“Hừ”
Dứt lời. Yên tĩnh. Mặt trời ở phía tây đang cố gắng rải nốt những ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn.
Đêm nay không trăng, toàn bộ mặt đất bị bóng tối bao phủ, rừng rậm cũng rơi vào yên tĩnh chết chóc.
Không biết qua bao nhiêu lâu.
“Trường Thiên”
Giọng nói lạnh lẽo thấu xương đột ngột vang lên, phá vỡ yên tĩnh:
“Đủ chưa?”
“Hả?”
“Ta hỏi ngươi sờ đủ chưa?”
“Đây là đang chữa thương giúp nàng”
“Chữa thương? ? Nếu ngươi không rút tay ra, ta sẽ chặt nó”
“Được được được. Rút ra. Nàng đã cắn thịt đùi ta đến nát cả ra, còn nói ta”
“Nhanh lên... Khoan đã! Ngươi sờ xuống phía dưới làm gì? Vương bát đản!”
Tựa như Thiên Diễn cảm giác được cái gì đó, lập tức vung tay đập vào mặt Hứa Nguyên.
Không có bất kỳ lưu thủ nào!
Khí lưu đánh úp tới, đồng tử Hứa Nguyên co rụt lại, vận chuyển công pháp, huyết quang trong mắt sáng lên, vội vã giơ tay lên ngăn cản.
“Oành!”
Một đợt cuồng phong thổi qua.
Khuỷu tay trắng ngọc của nữ tử bị hắn nắm lại trong tay.
Hứa Nguyên có phần sợ hãi, chép miệng chậc chậc:
“Nàng không đi xuống, làm sao ta rút ra được?”
Khuôn mặt của Thiên Diễn đỏ ửng, thân thể lập tức thoát ra khỏi đùi hắn, lơ lửng giữa không trung:
“Ngươi cho rằng ta không biết tên háo sắc nhà ngươi đang suy nghĩ cái gì hay sao? Tinh trùng thượng não, còn không nhìn xem hiện tại đang ở đâu?”
Hứa Nguyên lộ ra vẻ mặt gian manh, cười cười:
“Nhân chi thường tình mà thôi. Ai bảo nàng xinh đẹp như vậy?”
“...”
Ngay lập tức, đồng tử của Thiên Diễn lóe sáng lên, lộ ra màu hoàng kim vốn có:
“Bớt nói nhảm. Đi thôi’
Dứt lời, thân hình chợt lóe lên rồi lập tức biến mất tại chỗ.
Hứa Nguyên cười hắc hắc, chậm rãi đứng lên, bước chân đuổi theo, truyền âm hỏi:
“Này, bây giờ chúng ta đi đâu để đặt chân?”
Thiên Diễn trầm mặc trong giây lát, trả lời:
“Phía trước có một vùng là chiến trường cổ. Hẳn là có thể để cho chúng ta trốn tránh một khoảng thời gian”
“Chư Kiếm Cốc?”. Hứa Nguyên.
“Ừm”. Thiên Diễn.
Hứa Nguyên hơi chần chờ:
“Nơi đó, có vẻ là vùng đất cấm”
Mái tóc dài tung bay trong đêm đen, tâm tình của nữ nhân trên kia dường như rất không tệ, ngoảnh đầu lại nhìn, giọng nói mang theo vẻ chế nhạo:
“Đừng sợ, cho dù là tiến vào cấm khu, tỷ tỷ đây cũng sẽ bảo vệ cho tên vương bát đản nhà ngươi”
Váy bào tung bay phiêu dật theo gió, con ngươi màu vàng kim của thiếu nữ như có hỏa diễm thiêu đốt, trong đêm tối giống như lưu tinh kinh động tâm phách.
Đuổi theo bóng lưng thiếu nữ, khóe môi Hứa Nguyên không tự chủ mà xẹt qua một vòng ý cười.
Thời gian bảy năm sớm chiều ở chung, dưới sự truy sát áp lực mạnh sống nương tựa lẫn nhau khiến cho khoảng cách giữa hắn và Thánh Nữ ván giặt đồ này kéo lại gần hơn rất nhiều.
Mặc kệ là tâm linh hay là nhục thể.
Hắn nhớ rõ thời điểm hắn lần đầu tiên chạm đến da thịt Thánh Nữ ván giặt đồ này, nữ nhân này trực tiếp cho nổ sụp sơn động mà bọn hắn ẩn thân.
Mà bây giờ nàng vẻn vẹn chỉ phản kháng tượng trưng một chút, sau đó cũng tùy ý hắn hành động.
Đương nhiên, loại tiếp xúc da thịt này nhiều nhất chỉ là thời điểm chữa thương.
Bởi vì cái tính tình khó chịu này của Thiên Diễn, phòng hắn như phòng tặc.
Dưới trạng thái bình thường, Hứa Nguyên hắn nếu như muốn âu yếm nàng căn bản cũng không có khả năng.
Nghĩ đến điểm này, Hứa Nguyên cười nhẹ thì thầm lên tiếng:
"Thật là một nữ nhân khó chịu."
"Cái gì?"
Thính lực Thiên Diễn rất nhạy bén, cau mày quét tới.
Hứa Nguyên dựa vào nhục thân Nguyên Sơ, trong lúc thân thể xê dịch vẫn cười cười truyền âm:
"Ta nói là, Nhiễm Thanh Mặc so với ngươi còn thẳng thắn hơn nhiều."
"."
Thiên Diễn trầm mặc mấy giây, hừ lạnh một tiếng:
"Hừ, vậy ngươi đi tìm Nhiễm Thanh Mặc của ngươi đi, chớ bám lấy ta."
Tâm tình tốt đẹp vừa nãy trong nháy mắt bị quét sạch sành sanh, nắm chặt nắm đấm, toàn lực mau chóng đuổi tới chỗ sâu trong rừng.
Hứa Nguyên cười đùa tí tửng, tăng tốc chạy đến gần đối phương:
"Ai? Ta nhớ là tỷ tỷ ngươi không phải vừa mới nói là sẽ bảo vệ ta sao?"
"Cút!"
"Tuyệt tình như vậy?"
"Hứa Trường Thiên, ngươi sao có thể không biết xấu hổ như vậy?"
"Lặp lại lời ngươi vừa nói thì là không biết xấu hổ sao, tỷ tỷ?"
"Hô hô.. Ha."
Thiên Diễn liếc qua bộ dáng cười đùa tí tửng của đối phương, hít sâu một hơi, mặt lạnh, không tiếp tục để ý tới tên hỗn đản này.
Hứa Nguyên nhìn thấy thần sắc này của thiếu nữ liền yên lặng cười một tiếng.
Xem đi, lại phong bế thính lực rồi.
Mỗi lần thời điểm bị hắn làm cho tức đến mức không muốn nói chuyện, Thánh Nữ ván giặt đồ này liền trực tiếp giả làm đà điểu.
Mặc dù có thể dùng ý hồn truyền âm, nhưng Hứa Nguyên vẫn từ bỏ suy nghĩ tiếp tục đùa giỡn đối phương.
Nếu còn nói thêm gì nữa, tiểu tỷ tỷ Thiên Diễn này hẳn sẽ phá phòng mất.
Mỗi lần hắn muốn kéo quan hệ tiến thêm một bước, nàng đều bày ra bộ dạng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận