Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 820: Có khả thi hay không?

Thanh âm Hứa Nguyên nhỏ chậm:
"Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lòng dạ hay thủ đoạn của Lý Chiếu Uyên đều là nhân trung long phượng, nếu như ta là phụ hoàng ngươi, nếu nói không động tâm mới gọi là giả. Nhưng ngươi cũng biết xuất thân của hắn không được tốt lắm, ân, so sánh với ba huynh muội cùng mẫu hậu các ngươi mà nói, mẫu phi kia của hắn vốn dĩ chỉ là một cung nữ, hoàng tử con thứ muốn vinh đăng cửu ngũ, độ khó cơ bản giống như Tứ muội nhà ta sau này có thể chấp chưởng đại quyền tướng phủ.”
"Huynh trưởng ngươi giám quốc đã hơn mười năm, mười mấy năm như một ngày chuyên cần chính sự, trên triều đình ngoại trừ tướng đảng ra thì Thái Tử Đảng là mạnh nhất. Triều đình một đường đã bị phong kín, Lý Chiếu Uyên chỉ có thể mở ra lối đi riêng."
Lý Thanh Diễm nhẹ nhàng tựa vào thành ghế sau lưng, một đôi chân dài xen lẫn dưới áo bào trắng nhếch lên bắt chéo:
"Cho nên hắn chỉ có thể thông qua binh quyền."
"Đúng."
Hứa Nguyên gật đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp phảng phất như cất giấu sao trời của Lý Thanh Diễm, có ý riêng nói:
"Bất luận chính quyền gì nếu không có binh súng đều là hư ảo."
Lý Thanh Diễm không nhúc nhích, sờ lên cằm trắng nõn bóng loáng:
"Ngươi nói như vậy liền lộ ra huynh trưởng kia của ta rất ngu xuẩn."
"Không không không, huynh trưởng ngươi cũng không xuẩn, ngược lại hắn rất thông minh."
Hứa Nguyên lắc đầu, ngữ khí mang theo một tia buồn cười:
"Vị trí hoàn toàn khác biệt, tất nhiên không thể dùng cùng một phương pháp để tranh đoạt ngôi cửu ngũ kia, Thái tử giám quốc lâu như thế, chính quyền đã nắm chắc, hơn nữa hoàng thất thương hội đều nằm trong tay tam đệ ngươi.”
"Ừm, hôm nay dây vào binh quyền, đoán chừng ngày mai Đại Viêm ta phải đổi Thái tử.”
"Huynh trưởng ngươi căn bản cũng không cần, chỉ cần không phát sinh biến cố lớn, dựa vào lý lịch hơn mười năm tự mình chấp chính của hắn, đợi phụ hoàng ta băng hà, hắn tất nhiên có thể thượng vị."
Nói đến đây, ánh mắt Hứa Nguyên bỗng nhiên lóe lên ánh sáng:
"Mà Lý Chiếu Uyên thì khác biệt, nếu hắn muốn trèo lên trên, chỉ có thể dựa vào đánh cược tính mệnh, cử động lần này của phụ hoàng ngươi có lẽ là để cho Lý Chiếu Uyên đưa đầu của mình ra để khảo nghiệm một lần.”
"Ở đây trong khi hành quân Bắc cảnh, Lý Chiếu Uyên nếu như có thủ đoạn có thể triệt để thu được mười vạn quân đội mượn của Tông Minh kia vào tay chính mình dùng, mang theo những dòng chính này về dưới trướng hắn, vậy hắn coi như đã tiến vào vòng chung kết đoạt đích."
Lý Thanh Diễm trầm tư một chút, nhẹ giọng nói:
"Trường Thiên, suy đoán này của ngươi có chút không ổn. Thu chỉnh quân đội không phải là một chuyện dễ dàng, cơ sở xây dựng chế độ của triều đình và tông môn khác biệt, công pháp sở tu quân trận cũng khác biệt, huống chi người mà đám quân tốt kia trung thành lại là tông môn."
"Ta biết sẽ khó khăn."
Hứa Nguyên mặt không đổi sắc, chỉ thấp giọng nói:
"Khó khăn thì khó khăn, Thanh Diễm ngươi trả lời ta một vấn đề là được, phương pháp này có khả thi hay không?"
"."
Đối mặt trong chớp mắt, Lý Thanh Diễm thở phào một hơi, lập tức phun ra một chữ:
"Có."
Dừng lại trong chớp mắt, một bên tròng mắt Lý Thanh Diễm lộ ra suy tư, một bên thấp giọng nói:
"... Nhưng quả thật rất khó. Trường Thiên, quân lữ thế nhưng thật ra là một địa phương dùng tính quân phong tập thể để xoá bỏ cá tính đơn độc. Sức chiến đấu của một quân đội sẽ phụ thuộc vào quân phong của chính nó, hoặc là tình cảm đồng bào, hoặc là tín ngưỡng trung thành, hoặc là trói buộc lợi ích.”
"Mà loại vật như quân phong này một khi hình thành sẽ rất khó thay đổi, Lý Chiếu Uyên muốn thu quân đội đến từ tông môn về trướng mình dùng, vậy hắn phải chỉnh đốn quân phong và cải cách toàn bộ nhánh quân đội."
"Biện pháp có thể nhanh chóng làm được điều này bản cung chỉ có thể nghĩ đến hai thứ."
"Thứ nhất, thay đổi tướng lĩnh sĩ quan cơ sở đều thành người một nhà. Thứ hai, có được một nhóm số lượng tương tự hoặc thậm chí to lớn hơn quân đội, chia tách đánh tan sắp xếp của nó. Nhưng hai điểm này, Lý Chiếu Uyên đều không có."
Dứt lời, ánh mắt Lý Thanh Diễm ngưng trọng ngước mắt nhìn về phía nam tử trước mặt, lại vừa vặn đối diện ánh mắt cười ha hả của đối phương.
Đón ánh mắt của nàng, Hứa Nguyên ung dung nói:
"Vấn đề này xác thực rất khó giải, nhưng người giải đề cũng không phải chúng ta, ngươi buồn rầu làm gì? Thanh Diễm, Lý Chiếu Uyên nếu muốn lên được mây xanh tất nhiên trước tiên phải xuống Địa Ngục, sau đó từ trong đó từng bước từng bước leo ra."
Lý Thanh Diễm hơi trầm ngâm hỏi:
"Vậy nếu như Lý Chiếu Uyên thật sự từ trong địa ngục bò ra ngoài thì sao?"
Hứa Nguyên nhếch miệng cười một tiếng, cười đến mức xán lạn, thanh âm rất nhẹ:
"Đạp hắn trở về."
"."
Nghe vậy, Lý Thanh Diễm lườm hắn một cái:
"Đức hạnh.”
"Vậy loại dụng ý thứ hai của phụ hoàng thì sao?"
Hứa Nguyên nắm hai tay thành một đám, thấp giọng cười nói:
"Coi Lý Chiếu Uyên thành con rơi."
Lý Thanh Diễm phản ứng rất nhanh, đôi mắt híp híp, thấp giọng nói:
"Ngươi muốn nói, phụ hoàng hắn chẳng những muốn hủy diệt tông môn ba châu Bắc cảnh, còn muốn ăn hết hai trấn tinh nhuệ này của Tông Minh?"
Hứa Nguyên lười biếng tựa ở trên ghế dựa sau lưng, nâng cằm lên như có điều suy nghĩ:
"Mười vạn quân trận, số lượng này rất khổng lồ, nhưng nếu đặt ở Bắc cảnh bây giờ kỳ thật cũng không tính là nhiều. Ở Quảng Dương phủ này của ngươi có hai trấn Vũ Lâm quân, Tông Thanh Sinh và Nguyên Hạo có mấy trấn Hắc Lân quân, cộng thêm Bắc Phong quân của Mộ thúc ngươi, mười vạn tinh nhuệ tông môn này thật sự không tính là quá nhiều.”
"Dưới bão tuyết thiên tai kia bị "tham quân Man tộc" đánh cho tan tác kỳ thật cũng không phải là không thể nào."
"Ba ba ba."
Bạn cần đăng nhập để bình luận