Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 939: Thiên Diễn đâu

Dù sao, Thiên Dạ cũng nguyện ý lộ ra một chút tình báo Giám Thiên Các.
Trong trầm mặc, Hứa Nguyên khẽ nhíu mày hỏi:
"Thiên Diễn đâu?"
Thiên Dạ chỉ chỉ hướng lối ra của động rộng rãi:
"Nửa ngày trước đã đi ra ngoài rồi, nếu như ngươi muốn hỏi ta nàng đi làm gì, vậy ta không biết.”
Nghe vậy, Hứa Nguyên nuốt mấy lời chính mình đang muốn hỏi trở về, nhưng cũng trong lúc này, Thiên Dạ khanh khách cười một tiếng, tiếp tục nói:
"Nhưng nếu như ngươi nguyện ý cầu xin ta một chút, ta ngược lại có thể lấy thân phận Thiên Diễn để suy tính giúp ngươi nguyên nhân nàng đi ra ngoài."
"Thời gian này nếu Thiên Diễn ra ngoài thì còn có thể làm gì?"
Vừa nói, Hứa Nguyên chỉ chỉ con mắt chính mình ra hiệu:
"Chuyện ngươi mất tích trong Giám Thiên Các tất nhiên là chuyện lớn, lúc này Thiên Diễn ra ngoài tất nhiên là để xác nhận an toàn bên ngoài động, dù sao mắt vàng kia của ngươi tựa hồ có thể nhìn thấy một vài tung tích mà thường nhân không thấy được."
"Ồ? Nàng thế mà cũng nói cái này cho ngươi biết?"
Thiên Dạ cảm thấy ngoài ý muốn, lập tức hì hì cười nói:
"Ta còn tưởng rằng nàng là người sẽ tuân thủ nghiêm ngặt trách nhiệm của Thánh nữ đấy."
Hứa Nguyên đứng lên từ trên mặt đất, thuận miệng trả lời:
"Trước đây không lâu mới nói.
"Trước đây không lâu a? Xem ra nàng cũng chỉ nói cho ngươi những thứ này. Uy, ngươi có muốn biết càng nhiều tin tức liên quan tới Diễn Thiên Quyết hay không a?"
"Ngươi muốn nói tới đề nghị trước kia?"
Hứa Nguyên ngước mắt nhìn lại.
"Đúng."
Thiên Dạ vểnh chân bắt chéo ngồi trên tảng đá lớn, tay nâng cái má, điềm nhiên cười nói:
"Ngươi chỉ cần nói cho ta thế giới hai vạn năm sau là bộ dáng gì, ta liền nói cho ngươi một vài tình báo toàn diện tầng chót nhất của Giám Thiên Các, như thế nào?"
"Ngươi không phải là muốn tặng không sao a?"
Hứa Nguyên cợt nhả.
"Không, đây là giao dịch."
Đầu ngón tay thon dài của Thiên Dạ quấn lộng lấy một sợi tóc đen, lời nói rất tùy ý:
"Ta muốn biết hai vạn năm sau thế giới sẽ như thế nào, mà ngươi thì muốn biết các loại tình báo của Giám Thiên Các, theo như nhu cầu mà nói thì là một trận giao dịch rất công bằng, không phải sao?"
"."
Mặc dù cảm thấy rất hứng thú, nhưng đối với đề tài này, Hứa Nguyên vẫn không có ý tứ đồng ý.
Một là bởi vì mối tương giao quá nông, không xác định được Thiên Dạ có thể lừa gạt với hắn hay không.
Hai là bởi vì Thiên Diễn.
Tình báo của Giám Thiên Các có trọng yếu đối với Tướng Quốc phủ đến đâu, trước tiên cũng phải chú ý tốt người trước mắt.
Đây là tôn trọng lẫn nhau. ‌
Nếu như tam công tử tướng phủ hắn đây thật sự biết được gần như tất cả cơ mật của Giám Thiên Các từ Thiên Dạ nơi đó, chuyện này cũng sẽ trở thành một cây gai trong lòng Thiên Diễn.
Dù sao mặc dù cùng là Thánh nữ Giám Thiên Các, Thiên Diễn cũng không phải loại đã chết như Thiên Dạ này. ‌
Nhún vai, ngón trỏ Hứa Nguyên nhẹ nhàng điểm một cái lên đầu mình, mang theo ‌ý trào phúng:
"Ít châm ngòi ly gián một chút, mấy chuyện này đối với ta vô dụng."
"Sách, bị phát hiện rồi sao?"
Mặt Thiên Dạ lộ ra một tia không vui nói:
"Ngươi thật đúng là mối tình thắm thiết đối với nữ nhân kia đấy."
"Có lẽ là vậy đi."
Hứa Nguyên từ chối cho ý kiến, lập tức cổ quái hỏi:
"Nhưng mà Thiên Dạ ngươi tại sao lại không có một chút trung thành đối với Giám Thiên Các vậy?"
Thiên Dạ nghe vậy nở nụ cười xinh đẹp, đôi mắt đẹp cong thành hai đầu nguyệt nha, ngữ khí khoan thai:
"Trung thành tất nhiên là có."
Hứa Nguyên chế nhạo cười một tiếng:
"Có sao? Nếu như ngươi nói cho ta biết những chuyện này, Giám Thiên Các sợ rằng sẽ rất khó làm việc, trong hiện thực, vị trí thế lực của ta so với Giám Thiên Các thế nhưng còn mạnh hơn nhiều."
Đôi mắt đẹp của Thiên Dạ sáng lên, chớp mắt một cái lập tức hỏi:
"Ồ? Hai vạn năm sau vậy mà lại có tông môn mạnh hơn Giám Thiên Các?"
"Ha ha."
Hứa Nguyên cười ha ha, nhìn chằm chằm nàng không nói thêm gì nữa.
Thiên Dạ hếch môi đỏ:
"Sách, ngươi thật là xấu tính đấy, chỉ biết ôm lấy mấy thứ người khác thèm muốn."
"Cũng vậy."
"Ta còn muốn nhắc nhở ngươi thật sự không suy tính một chút sao? Dù sao bây giờ Thiên Diễn cũng không có ở đây, việc này chỉ có ngươi biết ta biết."
"Có trời mới biết lời ngươi nói là thật hay giả."
"Ta chính là trời, tất nhiên biết là thật."
Thiên Dạ cười.
"."
Hứa Nguyên liếc mắt. ‌
"Soạt —— "
Váy đen bay múa, Thiên Dạ đột nhiên từ trên tảng đá ‌lớn nhảy xuống, rơi đến sát biên giới lao tù phù văn kia.
Hứa Nguyên hơi có vẻ kinh ngạc liếc qua động tác của đối phương.
Qua tám ngày, cái mông của nữ nhân này giống như mọc rễ, một mực ngồi ở trên khối đá lớn kia không xuống dưới.
Đối mặt mấy giây, một đôi mắt đẹp xán lạn như sao trời của Thiên Dạ óng ánh động lòng người:
"Hứa Nguyên, so với bá nghiệp thiên thu, trường tồn vạn cổ của Giám Thiên Các, ta hiện tại càng muốn dựa theo phương pháp của chính mình để vượt qua một đời hư giả này của ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận