Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 924: Thục nữ yểu điệu, quân tử hảo cầu

Đáp xuống mấy giây, trong lúc này trong đầu Hứa Nguyên đã nhanh chóng tổng kết một lần các tin tức đã biết và tình báo hữu dụng.
Sau đó, hắn đột nhiên có chút muốn chửi má nó.
Bảy năm qua, mặc dù quan hệ giữa hắn và Thiên Diễn vẫn còn một lớp màng chưa xuyên phá, nhưng tin tức nội bộ liên quan tới Giám Thiên Các, ván giặt đồ này vẫn đề phòng hắn giống như phòng tặc như cũ.
Nhưng như vậy thì hắn đàm với Thiên Dạ như thế nào đây a?
Tối thiểu nhất cũng phải để cho hắn biết điều kiện để trở thành Thiên Diễn trong Giám Thiên Các trước chứ a?
Trong lòng oán thầm thì oán thầm, nhưng việc đã đến nước này cũng chỉ có thể kiên trì.
Một tiếng ho nhẹ, nhẹ nhàng đặt Hạ Tình trên đống phế tích vừa đánh ra, Hứa Nguyên giương mắt nhìn, ánh mắt trong suốt đối mặt với ánh mắt của Thiên Dạ.
Lập tức, ánh mắt liền không khống chế mà dời xuống một thước.
Hoắc.
Trưởng thành liền lớn như thế sao?
"."
Nhất thời yên lặng.
Thiên Diễn và Thiên Dạ gần như đồng thời nhận ra biến hóa trong ánh mắt Hứa Nguyên.
Thiên Diễn chau mày, ánh mắt có chút bất thiện.
Trong mắt vàng yêu mị của Thiên Dạ lại hiển hiện một vòng kinh hoảng ngoài dự liệu, hai tay lập tức chắn ngang ở trước ngực che xuân quang đang lộ, một cái áo lông gấm Tứ Xuyên liền quấn ở bề ngoài.
Không quan tâm ván giặt đồ bất mãn, ánh mắt Hứa Nguyên vẫn nhìn chằm chằm Thiên Dạ như cũ.
Mặc dù Thiên Dạ quả thực rất đẹp mắt, nhưng càng đáng giá hắn càng chú ý thái độ ngượng ngùng của đối phương.
Trong thời đại tông môn thiên hạ này, hoàng triều chưa hưng, cái gọi là học thuật nho gia kia tất nhiên còn chưa được giảng đạo trong thiên hạ, ăn sâu vào lòng người.
Không có một tầng lễ giáo đạo đức nào ước thúc, tu giả có được năng lực siêu phàm dù không nói là túng dục cuồng hoan nhưng đại thể cũng sẽ không kiềm chế dục vọng của mình.
Nhưng loại chuyện này vẫn còn tùy từng người mà khác nhau.
Ngây người bảy năm trong huyễn cảnh này, Hứa Nguyên từng gặp qua khuê tú bảo thủ trong trắng, cũng đã từng gặp thiên chi kiêu nữ hàng đêm sênh ca.
Ban ngày một bộ tiên tử thanh lãnh không nhiễm bụi bặm, kết quả một câu liền trực tiếp vào tay, ban đêm tới bái phỏng, mặc một thân áo mỏng mát mẻ ỷ lại vào gian phòng của hắn nhất định không đi.
Một lần dễ dàng đắc thủ không chân thực như vậy khiến cho Hứa Nguyên cho rằng mình sắp bị tiên nhân chơi đùa, trực tiếp bỏ chạy.
Nhưng mà sau khi đi du ngoạn thiên hạ mới biết được, thiên kiêu tuấn mỹ thời đại này trong khi cùng nhau du lịch thường có vài đoạn tình duyên, cái này căn bản không gọi là dâm mỹ phóng đãng, mà là giai thoại phong lưu.
Cường giả nam tính thu thị thiếp mị nô, cường giả nữ tính thu nam sủng, trên cơ bản đều là sự tình đặt trên mặt bàn.
Cũng bởi vậy mà Hứa Nguyên còn tưởng rằng Thiên Dạ cũng là ma nữ tương tự.
Dù sao từ lần đầu gặp gỡ đối phương vẫn luôn là một bộ tư thái ngả ngớn mị hoặc, kết quả không nghĩ tới vẫn còn là chim non.
Hứa Nguyên sờ lên cằm, lập tức nhẹ sách một tiếng.
Mẹ nó, một đời này hắn hình như không có tư cách nói người ta.
Nghĩ đến điểm này, lập tức đảo mắt trừng mắt liếc ván giặt đồ mặt mũi tràn đầy không cao hứng, trong ánh mắt ghét bỏ dẫn tới Thiên Diễn vốn đang giận dữ trên đầu nổi nóng một trận.
Thu tầm mắt lại, Hứa Nguyên lại lần nữa nhìn về phía Thiên Dạ.
Trở lại chuyện chính, Thiên Dạ tâm tính bảo thủ lại quên cả việc che lấp ngọc thể chính mình.
Giờ phút này đối phương cũng bởi vì lời nói vừa rồi của Thiên Diễn mà cực kì khẩn trương, khẩn trương đến mức ngay cả quần áo bị xé rách của chính mình cũng quên che lấp.
Xem ra trên miệng nàng nói và suy nghĩ ở đáy lòng hẳn cũng không thống nhất.
Thầm nghĩ, thanh âm Thiên Dạ đã lần nữa khôi phục ngả ngớn chế nhạo mỉm cười truyền đến:
"Cảnh Hách, a không, Hứa Nguyên ca ca, còn tưởng là thật sự không có hứng thú đối với thân thể muội muội chứ ~ chỉ là không biết ca ca ngươi có thể cho muội muội ta một cái lý do gì đây."
"Thục nữ yểu điệu, quân tử hảo cầu."
Ánh mắt Hứa Nguyên thản nhiên, bờ môi đơn bạc ngậm một vòng ý cười như có như không:
"Thế gian này hẳn không có nam tử nào lại không để ý tới vẻ đẹp của Thiên Dạ ngươi."
Tay ngọc trắng nõn của Thiên Dạ kéo lấy áo lông gấm Tứ Xuyên, đùi ngọc nửa để hở, liếc qua Thiên Diễn một bên:
"Trước mặt vị tỷ tỷ Thiên Diễn này?"
Hứa Nguyên nhếch miệng cười một tiếng, khoát tay áo:
"Đừng hiểu lầm, quan hệ giữa ta và nàng cái gì cũng không phải, chỉ là người cùng lưu lạc thiên nhai mà thôi."
"."
Nắm đấm Thiên Diễn trong nháy mắt nắm chặt, trong lòng không ngừng lan tràn tức giận, nhưng vì đại cục chỉ có thể kìm nén thân thể run rẩy, ánh mắt băng lãnh nhìn chăm chú bóng lưng của hắn.
Một cánh tay không có bất kỳ cái gì che chắn của Thiên Dạ từ trong áo lông gấm Tứ Xuyên duỗi ra, gõ gõ bên má:
"Thật sao? Nhưng mà ta nghe nói, ngươi và vị tỷ tỷ này thế nhưng đã tư định chung thân rất lâu rồi cơ, ca ca ngươi nói như thế là thật chứ?"
Tỷ tỷ sẽ không tức giận a?
Dưới đáy lòng yên lặng bổ sung một câu cho đối phương, nụ cười của Hứa Nguyên vẫn không thay đổi, khe khẽ lắc đầu:
"Lời này, có đúng hay không."
Đôi mắt Thiên Dạ híp lại, mắt vàng phảng phất có thể xuyên thủng linh hồn Hứa Nguyên:
"Ồ? Nói thế nào nhỉ, là bởi vì Cảnh Hách và Hứa Nguyên khác biệt sao?"
"Thiên Dạ muội muội quả nhiên thông minh."
Hứa Nguyên vỗ tay một cái, đôi mắt mỉm cười:
"Thân phận mà ta thừa kế và thân phận mà Thiên Diễn thừa kế xác thực là đạo lữ tương hỗ, nhưng quan hệ chân thực lại không phải như thế."
"."
Mắt Thiên Dạ lộ ra một vòng suy tư, chợt cười khanh khách nói:
"Vậy quan hệ các ngươi là?"
Hứa Nguyên nhếch miệng cười một tiếng, ý cười sáng lạn:
"Ta là mở đầu đại kiếp vạn năm, hết thảy không thể nhìn được đầu nguồn, tai ách thiên hạ."
"Các chủ có thể thôi diễn ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận