Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 978: Vì an toàn của Hứa Trường Thiên

Đôi mắt của mỹ phụ trung niên lấp lóe một lát, nhẹ giọng hỏi:
“Trận pháp hộ thành của thành nhỏ đối với chúng ta thì lại không đáng ngại, nhưng đây chính là việc phá hư quy củ một cách triệt để nhất”.
Bằng vào thực lực của năm người bọn họ, phá bỏ đại trận hộ thành có cấp bậc thị trấn cũng không tính là quá khó khăn, nhưng vấn đề là, loại hành vi này xem như là tạo phản.
Hiện tại, thế cục mới chỉ là rung chuyển, cũng không phải là lễ nghi đã sụp đổ.
Loại hành vi chà đạp quy củ này, tất nhiên sẽ dẫn tới việc các thế lực lớn trong thiên hạ điều tra. Đến lúc đó, nếu thực sự bị tra ra, chỉ sợ Giám Thiên Các cũng phải trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
“Phù trưởng lão, chúng ta cũng không nhất định phải phá trận”.
Chu mập mạp cười ha hả nói: “Mọi việc đều có lợi có hại. Quả thực là bọn họ vào thành thì có thể lợi dụng trận pháp là bùa hộ mệnh, nhưng trong thành nhiều người nhiều mắt, chúng ta cũng có thể lặng lẽ lẻn vào. Dù sao ám sát thì cũng không nhất định phải dùng cường công, nhất là ở tình huống tu vi của mục tiêu không quá cao”.
“Còn Lâu Cơ thì làm thế nào bây giờ?”
Nữ tử họ Lạc cắt ngang việc thảo luận của mấy người: “Lâu Cơ ở bên cạnh, các ngươi không có khả năng lặng lẽ tới gần Hứa Trường Thiên”.
Nói xong.
Dường như nữ tử họ Lạc nhớ ra điều gì đó, bàn tay nắm chặt vào mặt nạ sắt khóc lóc thảm thiết:
“Vì sự an toàn của Hứa Trường Thiên, thậm chí nàng có thể thanh trừ sạch sẽ toàn bộ dân chúng trong thành”
Dứt lời, đỉnh núi lâm vào trạng thái không tiếng động.
“Thánh nữ đại nhân ra tách ra với Hứa Trường Thiên, phải tính toán đến tình huống xấu nhất”.
Thái Sử Nhiên nhìn chằm chằm một lúc lâu vào Linh Thiên Nghi vẫn lóe ra thần quang trong tay, thản nhiên nói:
“Nếu thật sự phải đi đến một bước không thể không cường công, vậy cũng không cần bận tâm, trực tiếp phá thành”
“Cái chết là cần thiết”
“Lê dân của một tòa thành, còn lâu mới có thể quan trọng bằng việc giết chết đại kiếp nạn!”
Mặt trời mới mọc, ánh nắng ấm áp của phương đông vừa mới lộ ra một chút tia nắng ban mai, phòng ốc san sát nối tiếp nhau trên đường phố vẫn thấp thoáng trong sương mù dày đặc, cửa thành nặng nề đã bị canh gác phòng thủ mở ra.
Kết thúc một đêm hỗn loạn và phồn hoa, huyện Huệ Châu một lần nữa từ trong yên lặng dần dần thức tỉnh.
Nông dân bán rau vào thành phố họp chợ, thương nhân chở hàng tràn vào, trong nháy mắt làm cho khói lửa nhân gian dọc theo con đường lát gạch xanh rộng rãi lan tràn vào thành nhỏ.
Mặc dù dư uy mênh mông cuồn cuộn của họa Man tộc bắc cảnh chưa thực sự lan đến huyện Huệ Châu, nhưng cuộc chiến tranh này vẫn tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với nó.
Náo động cứ như thế kéo dài mấy năm ở bắc cảnh, khiến cho rất nhiều hành thương, rất nhiều hiệp khách giang hồ cầm kiếm mà đi, biến thị trấn nhỏ ở nơi giao thoa giữa hai tỉnh này làm trạm trung chuyển cho chuyến ngược bắc của bọn họ. Nhưng vị khách đầu cơ này đến đến đi đi, mang tới cơ hội buôn bán cùng với phát triển cho thị trấn tầm thường không có gì đặc sắc này, nhưng đồng thời cũng mang lại rất nhiều hỗn loạn.
Cùng với tiếng gà gáy ở sân sau.
Đường Tứ vẫn như ngày trước, từ lúc tia nắng ban mai chưa chiếu rọi đã mở cửa tiệm cơm nhỏ của mình, mang bàn ghế đã chuẩn bị sẵn của nhà mình bày biện ra ngoài đường phố, lại phát hiện trước của nhà mình có người chết.
Người giang hồ.
Nhìn vết chai sạn trên tay thi thể cùng với lưỡi đao nhuộm đỏ màu máu kia, Đường Tứ chỉ cần liếc mắt một cái cũng đại khái nhận ra được thân phận của đối phương.
Yên tĩnh một lát, hắn yên lặng mang cỗ thi thể kia đến trước cửa nhà sát vách, sau đó lấy hai chậu nước sạch cọ rửa vết máu trước cửa nhà một lần.
Hắn không có ý định báo quan, bởi vì báo quan cũng vô dụng.
Hơn nữa, thậm chỉ hắn lại còn bị những bộ khoái lão gia kia gõ một chút tiền, coi như là phí tổn xử lý thi thể.
Mà gặp phải loại chuyện xui xẻo như mở cửa gặp xác này, Đường Tứ cũng không có tâm tình mở cửa buôn bán.
Thi thể này bày biện ở đây, đại khái là gần như sẽ không có ai đến dùng thức ăn trong tiệm này của hắn.
Trong lòng nghĩ vậy, ánh mắt Đường Tứ có phần chết lặng, chuẩn bị lại một lần nữa đóng cửa hàng.
Dù sao, đây đã là lần thứ hai trong tháng này.
Trong huyện Huệ Châu không có quân đồn trú, hoặc có thể nói là quân đồn trú ở nơi này đã toàn bộ xuất phát đi tới bắc cảnh đối kháng Man tộc.
Đối với những võ đồ đến tứ ngũ hồ tứ hải này, huyện lệnh lão gia chỉ có thể dùng tới cỗ máy bạo lực duy nhất chính là những bộ đầu bộ khoái đã quen sống an nhàn sung sướng kia.
Mà để cho những thiếu gia binh sĩ lăn lộn mấy đời, thậm chí mấy chục đời trong huyện Huệ Châu này liều mạng với những kẻ liều mạng, việc này có thực tế không?
Không thực tế chút nào.
Trong tai họa Man tộc ở những nào gần đây, thái độ đối với việc bên trong những khách điếm của huyện Huệ Châu thi thoảng vang lên tiếng chửi bậy và âm thanh binh khí va chạm vào nhau, tất nhiên đã trở thành bình thường. Thái độ với người chết, cũng trở thành bình thường.
Thở dài trong lòng, Đường Tứ chậm rãi đóng chiếc cửa gỗ nhà mình lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận