Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 890: Có liên quan gì đến ngươi?

Thuần Dương chi thể mặc dù không so được với Tiên Thiên Đạo Thể của chính hắn, nhưng kỳ thật cũng rất tốt.
Thuật pháp hệ Hỏa lấy Thuần Dương chi thể để thi triển ra, uy năng gần như lớn gấp mấy lần so với quy mô của người tầm thường.
Thiên Diễn lắc đầu, thấp giọng nói:
"Có lẽ là vậy, việc này ta cũng không rõ ràng, tóm lại về sau ngươi tận lực ít ra ngoài đi, hết thảy cứ giao cho ta là được."
Hứa Nguyên nghe vậy hơi sững sờ, lập tức cười đảo đôi mắt, nhìn về phía thiếu nữ đang tung bay ở giữa không trung, đủ cao ngang bằng hắn:
"Ngươi đây bảo hộ không phải hơi quá mức đó chứ?"
Khóe môi Thiên Diễn đồng thời câu lên, giương cằm:
"Ai bảo ta lại là tỷ tỷ cơ chứ? Cũng đã nói phải bảo hộ tiểu đệ đệ ngươi rồi ~ "
Dứt lời, nàng đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên đầu Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên không nói chuyện, trước tiên liếc qua bộ ngực bằng phẳng của nàng,
Sau đó,
"Phốc."
"Ngươi cười cái gì?"
Thiên Diễn nắm chặt nắm đấm.
Hứa Nguyên chớp mắt một cái, thở dài một tiếng:
"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy ngày sau con của ta có thể sẽ chịu đói."
Thiên Diễn nghe vậy sững sờ hơi nhíu mày:
"Ta đang hỏi ngươi vừa mới cười cái gì, ngươi nói lời này là.. là. … là…."
Tiếng nói chỉ mới nói được một nửa, thanh tuyến thanh thúy êm tai của thiếu nữ bỗng nhiên trở nên nói lắp, khuôn mặt đỏ bừng ngậm miệng, lập tức trực tiếp vung tay lên, một bạt tai vỗ về phía Hứa Nguyên:
"Ngươi, tên đăng đồ tử này, vẫn là đi chết đi!"
Cái tát nhanh như thiểm điện, mang theo tiếng xé gió ầm ầm.
Ba.
Hứa Nguyên giơ tay trực tiếp giữ bàn tay mềm mại của Thiên Diễn trong lòng bàn tay.
Mặc dù xác thực không đánh lại đối phương, nhưng dù sao hiện tại hắn cũng đang vận chuyển công pháp, còn nàng thì không có.
Điểm công kích ấy hắn vẫn có thể ngăn trở được.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát đầu ngón tay tinh tế tỉ mỉ của nàng, Hứa Nguyên cười nhẹ nhàng:
"Thiên Diễn, ta nói hài tử của ta chịu đói, có liên quan gì với ngươi a?"
Khuôn mặt trắng noãn của Thiên Diễn nổi lên một trận đỏ bừng, phần môi hồng nhuận nhẹ nhàng mở ra:
"Ngươi ta… Ngươi mới…. Không phải… "
Nàng muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì, hô hấp dần dần gấp rút, bộ ngực nhanh chóng chập trùng, bị nghẹn đến mức nổi giận.
Hứa Nguyên thế nhưng không có ý tứ buông tha cho Thiên Diễn, nghiêng đầu một chút, học theo ngữ khí của nàng:
"Ta ngươi... Ta vừa nãy thế nào?"
"."
Nhìn ý cười trong mắt đối phương, từng tia bối rối không tự giác lan tràn trong lòng.
Đối mặt mấy giây, Thiên Diễn dùng sức khẽ cắn môi đỏ, trực tiếp muốn rút tay ra, lại tức giận muốn quay người.
Nhưng không nghĩ đến Hứa Nguyên lại trực tiếp kéo nàng lại.
Thời gian thực Hứa Nguyên hắn kế thừa tu vi của Cảnh Hách, chỉ dựa vào tố chất thân thể và số lượng nguyên khí dự trữ, hắn hẳn là mạnh hơn nàng một tuyến.
"Được rồi được rồi."
Hứa Nguyên thu liễm chủ đề, nhẹ giọng cười nói:
"Không nói giỡn nữa."
Khuôn mặt nhỏ của Thiên Diễn lạnh lùng, không thèm nhìn hắn.
Hứa Nguyên xích lại gần trước mặt nàng, thấp giọng hỏi:
"Ngươi luôn nói ngươi là tỷ tỷ, đến cùng năm nay ngươi đã lớn bao nhiêu rồi?"
Đôi mắt Thiên Diễn vụt sáng nhìn chằm chằm gương mặt nam tử gần trong gang tấc, thay đổi sắc mặt:
"Ngươi… ngươi chỉ cần biết ta lớn hơn ngươi là được."
Hứa Nguyên cười tủm tỉm đứng thẳng người, nhìn thiếu nữ lơ lửng giữa không trung, nhỏ giọng thì thầm:
"... Không muốn nói sao? Vậy hẳn là một lão thái bà."
"Lão thái bà?"
"Dù sao từ trên tướng mạo cũng không thể nhìn ra tuổi tác chân thực."
"Hứa Trường Thiên! Ngươi thấy chọc ta giận chơi vui như vậy?"
"Vậy ngươi nói xem ngươi bao nhiêu tuổi."
"Không nói cho ngươi."
"Không nói thì cứ xem như lão thái bà ngây thơ đi."
Theo âm thanh cãi nhau của hai người, một cái phòng ốc kiểu hộp diêm giản dị rất nhanh được dựng lên.
Bởi vì vật liệu quá dư thừa, Hứa Nguyên lựa chọn trực tiếp dựng một tòa nhà cao ba tầng.
Vẻ ngoài ngăn nắp, mỗi tầng ước chừng đều rộng khoảng hai trăm mét vuông, bên trong không có xà nhà, không có ngăn cách, không có trụ chèo chống, vắng vẻ mà rộng lớn.
Ngoại trừ cái đó ra, bề ngoài của cái nhà này thật sự rất xấu.
Bởi vì nguyên nhân vân gỗ của Thiên Cức Quỷ Liễu mà toàn bộ căn nhà lộ ra vẻ quái dị.
Nhìn cái phòng ở xấu xí không chịu nổi này, trong mắt Thiên Diễn có chút ghét bỏ:
"Đây chính là phòng trong miệng ngươi nói?"
"Rất xấu?"
"Rất xấu."
"Quả thực, vậy chúng ta cùng nhau biến nó thành nhà đi, nó liền không xấu."
"."
Trong lòng Thiên Diễn hơi run lên, há mồm muốn nói điều gì, lại phát hiện Hứa Nguyên cũng không quay đầu lại đi trước đẩy cửa gỗ ra bước vào lầu gỗ.
Nhìn bóng lưng của hắn biến mất, Thiên Diễn trầm mặc ngước mắt quan sát lầu gỗ giản dị trước mắt mấy giây, sau khi hừ nhẹ một tiếng, khóe môi không tự giác câu lên một vòng ý cười bất đắc dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận