Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 984: Mức độ vừa phải

Nhưng nếu Trường Thiên đã quyết định, vậy cũng chỉ có thể mượn đầu của bọn hắn dùng một chút.
Hứa Nguyên nhìn người nam nhân trung niên mặt mày tuấn lãng này, trong mắt hắn lóe lên sát khí, cười nhẹ hai tiếng, hỏi:
“Ngươi nói ngươi cúc cung tận tụy?”
“Đương nhiên!”
Nam nhân trung niên đứng trên công đường, vang rõ từng chữ một, chắp hai tay thành quyền, hướng lên trời:
“Khi Lưu mỗ mới đến đây, yêu hoạ mọc như cỏ dại, nạn trộm cướp ở khắp nơi, nghèo đói ốm yếu tích lũy mấy chục năm, Lưu mỗ chấp chính làm quan nơi đây hơn mười năm, dân đã giàu ổn!”
Hứa Nguyên thở dài, cười nói:
“Lưu huyện lệnh đừng vội, so với lúc ngươi tiếp nhận, chức Huyện lệnh này của ngươi quả đúng là có một vài chuyện làm thật trong mười mấy năm qua, cũng coi như là năng lực xuất chúng.”
“Đó là hiển nhiên.”
Nam nhân trung niên cau mày, nhìn chằm chằm vào quý công tử không rõ thân phận trên công đương kia:
“Dưới sự cai trị của Lưu mỗ, ngân số thuế của huyện Huệ Châu hằng năm đều nộp vượt định mức, yêu họa nạn trộm cướp mỗi năm cũng càng là đầu tàu quyên tiền, chiêu mộ nghĩa sĩ tiến hành dọn dẹp, trả lại cho lê dân Huệ Châu một thái bình!
“Mười mấy năm náo động của Bắc cảnh, bản quan còn chủ động triệu tập rất nhiều thân sĩ quyên tiền được hơn ba trăm ngàn lượng bạc trắng quân phí chúc rượu, lấy đó cấp cho châu phủ đại nhân điều hành!”
“…”
Nghe xong câu cuối, Hứa Nguyên suýt chút nữa không cười thành tiếng:
“Quyên tiền? Dựa theo luật quyên tiền, đều là thân sĩ hoàn trả đầy đủ, bách tính chia ba trên bảy, Lưu huyện lệnh, bổn công tử rất hiếu kỳ, bảy này là chia cho ai, chia cho Huyện lệnh ngươi, hay là những thân sĩ này?”
Nam nhân trung niên cau mày, tiềm thức cảm thấy đối phương không hiểu ý của mình.
Hứa Nguyên Nhược sờ cằm trầm tư:
“Không nói gì hết à, xem ra bảy kia là chia cho châu phủ đại nhân nhỉ? Chậc chậc, một đất huyện mà lấy nhiều bạc như vậy trong hơn mười năm.”
“Xin vị tiên sinh này nói cẩn thận.”
Lòng nam nhân trung niên đoán không ra, nhíu mày thấp giọng:
“Chức vị của tiểu nhân thấp, lời nói không được tôn trọng, Từ đại nhân không dễ nói chuyện như vậy.”
“Hắn không dễ nói chuyện thì làm sao đây?”
Hứa Nguyên mỉm cười lắc đầu, ngồi dựa vào bàn sau lưng, nhìn nam nhân trung niên từ trên cao xuống, kéo dài âm, cười nói:
“Nếu vị Từ đại nhân trong miệng ngươi ở đây, không đưa ra một lời giải thích hợp lý thì bổn công tử giết cả hắn và ngươi.”
“…”
Lời nói tùy ý, ánh mắt Lưu huyện lệnh lóe lên chút dao động, hắn đã hoàn toàn không xác định được sâu cạn của hai người trước mặt này.
Hứa Nguyên mỉm cười xua tay áo:
“Đừng lấy kiểu đua đưa nhân mạch và thượng cấp trên quan trường của ngươi ở đây, những thứ đó vô dụng với ta, nếu không có lời giải thích nào khác thì thành thật ra ngoài chờ chết dùm đi.”
Bờ môi Lưu huyện lệnh mấp máy, cổ họng động đậy lên xuống:
“Chiến tích cầm quyền của Lưu mỗ toàn bộ quận phủ đều có mắt nhìn thấy, khởi công xây thủy lợi, khai hoang ruộng tốt, lôi kéo thương hội.”
“Ta đã nói rồi, đúng là ngươi có làm chuyện thật, cũng đúng là có năng lực xuất chúng.”
Ánh mắt Hứa Nguyên hơi không kiên nhẫn, nói từng chữ từng chữ:
“Nhưng những chuyện này, lẽ nào không phải là chuyện mà thân là mệnh quan triều đình nên làm sao, Lưu huyện lệnh?”
“…” – Sắc mặt Lưu huyện lệnh tái nhợt.
Hứa Nguyên đứng dậy khỏi bàn làm việc:
“Nói thật thì ta không bài xích những tên quan tham tài, cũng không khó chịu các ngươi hưởng thụ vật chất, dù sao đều là người, sẽ có ham muốn, các ngươi không tham thì lại có người khác buộc các ngươi tham.”
“Nhưng mà…”
“Mọi thứ phải ở mức độ vừa phải, đúng không?”
“Lời giải thích mà bổn công tử muốn, là tại sao ngươi có quyền xem mạng người như cỏ rác, có quyên dung túng Võ Đồ hành hung, tại sao lại để bách tính dưới sự cai trị của ngươi sợ quan sợ quyền như sợ hổ!”
“…”
Nói xong, trong đại đường im ắng.
Hứa Nguyên thở dài:
“Xem ra ngươi không giải thích được.”
Vừa nói, Hứa Nguyên vừa xoay người đi thẳng về phía sau công đường.
Lâu Cơ cũng chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cười khúc khích đi theo sau Hứa Nguyên.
“Theo luật của Đại Viêm, cho dù bổn quan có tội, thì cũng phải là luật pháp phán xử, đây là ngươi không để vương pháp vào mắt!”
Dường như Lưu huyện lệnh ý thức được gì đó, vội hét lớn về bóng lưng của hai người.
Nhưng tựa hồ hai người không nghe thấy gì, một bên nói đùa một bên đi vào sau đại đường.
Mà tiếng cuối cùng Lưu huyện lệnh nghe được.
Dường như là:
“Tỷ, người chết vẫn nói chuyện được ư.”
Nói xong, Lưu huyện lệnh giật mình xoay người lại ngoái nhìn.
Trong huyện đường to lớn ấy, đầu của hơn trăm tên thân sĩ cùng rơi xuống đất, máu tươi đỏ chói tựa như dòng suối phủ lên lá ngân hạnh vàng óng rụng trong đình viện.
Giới quyền quý của toàn thành huyện Huệ Châu đã lặng yên chết đi vào sáng hôm nay, công đường trang nghiêm của huyện nha biến thành địa ngục nhân gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận