Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 976: Hẳn sẽ không phạm sai lầm

Trong lòng mọi người đều biết rõ điểm ấy, nhưng không có ai phụ họa với nữ tử họ Lạc.
Lạc tộc đã thoát ly khỏi sự khống chế của Giám Thiên Các, cũng không phải là quan hệ lệ thuộc vào Giám Thiên Các, nữ tử họ Lạc muốn nói cái gì tất nhiên sẽ nói cái đó, không có bất kỳ cố kỵ nào.
Nhưng đám người Chu mập mạp lại phải dựa vào Giám Thiên Các mới đi đến một bước này, quyền tự chủ nắm được trong tay cũng không đủ để chống đỡ lại với Thái Sử Nhiên cầm Thiên Các Lệnh.
Bọn họ, phải chờ Thái Sử Nhiên quyết định.
Chỉ là, giờ phút này, Thái Sử Nhiên là người quyết định lại không trả lời ngay lập tức, đang cau mày như là suy tư cái gì đó.
Mây mù trên đỉnh núi phiêu tán rồi lại ngưng tụ.
Ánh mắt nữ tử họ Lạc lạnh nhạt nhìn vào Thái Sử Nhiên, tiếp tục nói:
“Thái Sử Nhiên, hiện tại mọi việc trong thiên hạ đều đã bắt đầu, khí cơ của Hứa Trường Thiên đã ở lại bên trong Linh Thiên Nghi, việc ám sát cũng không cần làm vào lúc này”.
Nói xong, mọi người ở đây đều nghe ra vị Lạc tiên tử này chuẩn bị rời đi.
Đôi mắt nhỏ ti hí của Chu mập mạp hiện lên một vẻ tăm tối.
Trong số những người ở đây, tu vi của nữ nhân này cao nhất, nếu muốn tiếp tục ám sát Hứa Trường Thiên, chắc chắn không thể thiếu thực lực của nàng.
Dẫu sao.
Vị tổng trưởng Hắc Lân vệ kia có lẽ luôn đứng ngẩn người ở bên cạnh Hứa Trường Thiên.
Nếu không có người của Lạc tộc này ngăn cản Lâu Cơ, chỉ bằng mấy người bọn họ chỉ sợ cứ như vậy mà cho không biếu không.
Nói cách khác, chỉ cần nữ tử họ Lạc rời đi, bọn họ cũng không cần phải đi ám sát nữa.
Nghĩ vậy, Chu mập mạp rất kín đáo liếc nhìn Thái Sử Nhiên một lần. Mà Thái Sử Nhiên còn chưa nói chuyện, mỹ phụ trung niên dáng vẻ đoan trang ở bên cạnh đã mở miệng nói trước:
“Lạc tiên tử, kính xin bình tâm lại, chớ nóng nảy. Phù mỗ từng gặp mặt Hứa n Hạc ở trong Đế kinh.”
“...”
Nghe nói như thế, trong lòng Chu mập mạp lập tức phát ra một tiếng mắng nhỏ.
Thái Sử Nhiên còn chưa nói gì, lão bà này mở miệng giữ lại làm cái gì?
Lão già Tĩnh Đình Hi kia chết thì cũng đã chết, chỉ là một đoạn tình duyên lúc mong manh ngắn ngủi mà cũng phải vội vã báo thù cho hắn như vậy?
Nghĩ vậy, Chu mập mạp ngoài cười nhưng trong không cười, lên tiếng cắt ngang:
“Phù trưởng lão muốn nói là tu vi của Hứa Trường Thiên cũng không phải Thuế Phàm cảnh ư? Nhưng vừa rồi Nhiên huynh cũng đã nói, đây chính là đồ vật trong điển tịch của Giám Thiên Các ghi lại, hẳn là sẽ không phạm sai lầm”.
Mỹ phụ trung niên liếc mắt nhìn mập mạp một cái:
“Chu trưởng lão, trước tiên ngươi không cần phải cắt đứt lời của ta. Chờ ta nói xong, trong lòng Thái Sử huynh và Lạc tiên tử sẽ có quyết định”.
Chu mập mạp cười ha hả, nhưng lời nói ra vẫn đối chọi gay gắt:
“Phù trưởng lão, tiểu tử Hứa Trường Thiên kia quanh năm đều lăn lộn làm trò ở Đế An thành, ta nghĩ chỉ cần đi tới Đế kinh, dù ít dù nhiều thì ai cũng từng gặp qua hắn”.
“Hai năm trước, Hứa Trường Thiên vẫn là phàm nhân, Phù trưởng lão muốn nói lời này, đúng không?”
Mỹ phụ trung niên nheo mắt, không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
Chu mập mạp dạo bước tùy ý đi lên đỉnh núi, đột nhiên quay đầu lại, cười nói:
“Nhưng vấn để là, lúc trước Hứa Trường Ca ở trong mắt người đời cũng chỉ là một gã Đại Tông Sư, nhưng tu vi thực tế chỉ sợ sắp đột phá Thuế Phàm”
“Huynh trưởng như thế, Phù trưởng lão làm sao có thể xác định được, biểu lộ của Hứa Trường Thiên ở bên trong thành Đế An thực sự là chân thật?”
Mặc kệ Hứa Trường Thiên có phải đang giấu diếm hay không, hắn đều phải mang tu vi của đối phương đặt vào Thuế Phàm cảnh.
Chỉ có như vậy mới có thể chấm dứt chiến dịch lần này.
Có tiền để kiếm, cớ làm sao phải liều mạng như vậy?
Mỹ phụ trung niên nghe ra ý tứ trong lời nói của mập mạp, đôi mắt đẹp hít lại, hỏi thẳng:
“Chu trưởng lão, đây là ngươi đang sợ?”
“Sợ?”
Hai tay Chu mập mạp xòe ra, thịt mỡ trên mặt run lên, cười híp mắt, nói: “Chu mỗ chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, hiện giờ hành động của chúng ta đã bại lộ, nếu có ý chấp hành thì nguy hiểm quá lớn”.
Nói đến đây.
Chu mập mạp ngừng lại một lát, hai tay ôm quyền hướng lên trời, thở dài:
“Thậm chí, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến đại kế thiên hạ của Các Chủ đại nhân!”
“Ngươi! !!”
Mỹ phụ trung niên trừng mắt, bản thân gã mập mạp này tham sống sợ chết, lại cùng dùng đại nghĩa đến ép buộc nàng, đang muốn phát tác, Thái Sử Nhiên vốn đang trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng:
“Đủ rồi”
Bình ổn lại khí tức bị hỗn loạn do vừa bị cắn trả, ánh mắt Thái Sử Nhiên chậm rãi đảo qua bốn người.
Giọng nói rất nhẹ:
“Hai năm trước đúng là Hứa Trường Thiên mới chỉ là phàm nhân, thời gian tu hành không đủ hai năm, tu vi Hứa Trường Thiên cũng sẽ không quá cao. Sở dĩ hắn cót hể cảm ứng được việc Linh Thiên Nghi tìm kiếm, có lẽ là do đặc thù của hắn là người bắt đầu kiếp nạn”.
Đề tài này đã được kết luận.
Trong lòng Chu mập mạp than nhẹ một tiếng, cúi đầu đáp “Vâng”, sau đó im lặng không nói thêm gì nữa.
Lão giả lưng còng từ đầu tới cuối vẫn chưa lên tiếng, đang vuốt ve quải trượng trong tay, cất giọng, âm thanh khô khốc mang theo ý cười:
“Thái Sử tôn giả, vậy thì chúng ta chuẩn bị tiếp tục ám sát hay sao?”
Thái Sử Nhiên liếc hắn, nhưng không nói gì với hắn, mà nhìn vào nữ tử họ Lạc đã tháo mặt nạ sát khóc lóc thảm thiết xuống:
“Lạc tiên tử, ý của ngươi như thế nào?”
Nữ tử họ Lạc nhìn lướt qua những cường giả Giám Thiên Các không đồng nhất suy nghĩ, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:
“Ngươi chuẩn bị cường sát Hứa Trường Thiên?”
“Đợi hắn trở lại Đế An thành thì hết thảy đều ngừng lại, chẳng biết khi nào mới có thể ra ngoài một lần nữa, đại khái lần này là cơ hội cuối cùng của chúng ta”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận