Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 816: Ngươi không hành lễ sao?

Điện đường im ắng, trang nghiêm trang trọng, chúng thần tử đều đang quỳ rạp trên đất, không người nào lên tiếng, không người nào ngẩng đầu, chỉ có một tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp quanh quẩn.
Cuối cùng, bước chân đứng lại trước Kim Loan bảo tọa.
Một đại giám tùy tùng không căn cứ theo lễ chế Đại Viêm đi theo, đứng độc lập phía trên điện đường, ánh mắt đục ngầu đạm mạc của Lý Diệu Huyền đảo qua chư thần phía dưới, cuối cùng rơi vào trên thân một người duy nhất mặc Hắc Long bào đang đứng đấy.
"."
Ánh mắt song phương chạm nhau trong chớp mắt trên Phụng Thiên điện, trong mắt Lý Diệu Huyền lộ ra một vòng ý cười, khóe môi hơi câu lên:


Làm sao, ngươi không hành lễ?

Nghe vậy, Hứa n Hạc thõng ánh mắt xuống, không trả lời, chắp tay thở dài.
Thấy thế, Lý Diệu Huyền không thú vị mà lắc đầu, khẽ dựa về phía sau ngồi ở trên Kim Loan bảo tọa.
Mà khi hắn vừa ngồi xuống, một tiếng ho nhẹ của Ngự Sử duy trì trật tự vang lên.
"Ngô Hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Ngô Hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Văn võ bá quan đang quỳ rạp trên đất nhất tề hô theo, sau khi truyền đến bên ngoài Phụng Thiên điện, trăm ngàn quan viên vào triều ở bên ngoài cùng với cấm quân cầm đao đều quỳ lạy hô theo.
Sơn hô vạn tuế! Vang tận mây xanh!
Dựa khẽ trên long ỷ, Lý Diệu Huyền quan sát cảnh tượng vừa quen thuộc vừa xa lạ phía dưới, rất nhanh hắn phát hiện chính hắn đã quên mất cảm giác ngồi trên bảo tọa này rồi.
Chẳng biết từ lúc nào, bàn tay tinh tế đã trải rộng nếp nhăn đang vuốt ve điêu văn ngàn năm không đổi trên long ỷ.
Lý Diệu Huyền bỗng nhiên cười, giọng mang theo thổn thức:


Hứa tướng, tới khi đã xế chiều trẫm bỗng nhiên lại có chút hoài niệm thời điểm lúc trước chúng ta cùng nhau đứng dưới cung điện này, giống như giẫm trên băng mỏng, từng bước từng bước kinh động trong lòng, ha ha.

"."
Nghe thấy tiếng truyền âm chậm rãi ngước mắt lên, nhìn thiếu niên dáng vẻ hăng hái năm đó bây giờ tuổi đã xế chiều, ánh mắt Hứa n Hạc hơi có vẻ phức tạp.
Yên tĩnh một chút, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng:


Thần, cũng hoài niệm.

Lý Diệu Huyền nghe thấy đối phương thế mà lại trả lời hắn, trên mặt trải rộng nếp uốn già nua bộc lộ một vòng ý cười:


hoài niệm a? Nếu như lại quay lại một lần nữa, trẫm cũng sẽ không tha cho ngươi lớn mạnh như vậy.

Hứa n Hạc lắc đầu, không trả lời, nhắc nhở:


Hoàng Thượng, ngươi tới đây thượng triều không phải là để ôn chuyện cùng thần, nên bình thân nghị sự rồi.

Bàn tay vuốt ve long ỷ của Lý Diệu Huyền hơi dừng lại, vẻ đục ngầu trong mắt thoáng chốc biến mất, nhìn chằm chằm đối phương một chút, cất cao giọng nói:
"Chúng ái khanh bình thân."
Thanh âm cứng cáp hữu lực, vang vọng bên ngoài cung nội, không có mảy may yếu ớt.
Rầm rầm ——
Sau khi văn võ bá quan nhao nhao đứng dậy, Lý Diệu Huyền liếc qua Thái tử đứng ở vị trí cao quý bên cạnh một cái, thanh âm lạnh nhạt:
"Ngọc Thành, những năm gần đây trẫm ở lâu trong thâm cung, vất vả cho ngươi rồi."
Lý Ngọc Thành nghe vậy lập tức dời sang bên cạnh một bước, cẩn thận tỉ mỉ hành lễ, trả lời:
"Phụ hoàng, phân ưu cùng ngài chính là sự tình thuộc bổn phận của nhi tử."
Lý Diệu Huyền tựa trên long ỷ, quan sát trưởng tử phía dưới, ý vị không rõ hừ cười một tiếng:
"Rất không tệ."
Nói xong, hắn nâng một ngón tay lên, chỉ chỉ bàn thấp khắc hình rắn trưng bày dưới thềm điện:
"Đứng đấy làm gì, ngồi xuống đi."
"."
Ánh mắt Lý Ngọc Thành thoáng sửng sốt, giọng mang vẻ chần chờ:
"Phụ hoàng, ngài..."
Dung nhan già nua của Lý Diệu Huyền bộc lộ một vòng ý cười:
"Trẫm tâm lực đã lao lực quá độ, không cách nào xử lý chính vụ, chỉ tới xem một chút mà thôi, ngươi tiếp tục."
Nói xong, Lý Diệu Huyền cũng không quản chần chờ trong mắt Thái tử, nhìn thái giám tổng quản trước điện ở một bên hỏi:
"Minh Phù Hộ, vừa rồi nghị sự đến đâu rồi?"
Thái giám tổng quản trước điện trên thân mặc áo mãng bào nghe vậy lập tức cúi người hành lễ:
"Hồi bẩm bệ hạ, vừa rồi Hoài Viễn tướng quân ở trên điện bẩm tấu, Nhị hoàng tử chờ lệnh lãnh binh."
"Ồ?"
Lý Diệu Huyền rũ mí mắt chớp chớp:
"Hoàng nhi này của ta chẳng lẽ không biết sau khi khai phủ lập nha thì không thể lãnh binh sao? Chuyện này thế nhưng là đại kị a."
Nói xong, hắn nhìn về phía Hứa n Hạc dưới điện, mang theo ý cười hỏi:
"Hứa tướng, việc này ngươi thấy thế nào?"
Hứa n Hạc mặt không đổi sắc, ngước mắt liếc qua đối phương, trầm giọng nói:
"Việc này trong lòng thánh thượng tự có quyết định, thần không tiện nhiều lời."
Nghe được đáp án này, đầu ngón tay Lý Diệu Huyền nhẹ nhàng gõ hai lần lên long ỷ, hơi có vẻ bất mãn nói:
"Trẫm chỉ muốn nghe xem ý kiến của Hứa tướng thế nào, không cần cố kỵ, nói thẳng là được."
"Hành vi lần này của Nhị điện hạ theo luật nên phế bỏ thân phận hoàng tử."
"."
Dứt lời, trong điện im ắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận