Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 938: Ngươi lớn hơn ta hai vạn tuổi đó

Dáng người Thiên Dạ ngửa ra sau, hai tay chống sau lưng, ngồi ở trên khối cự thạch kia, cười nhẹ nhàng nhìn chằm chằm hắn đang nằm trên mặt đất:
"Một Hạ Tình đã có thể như thế, chỉ là không biết nếu như ta chết rồi, ngươi có thể hay không…."
"Sẽ không."
Thu liễm tâm thần, Hứa Nguyên đánh gãy đối phương:
"Nếu ngươi chết con mắt của ta cũng sẽ không nháy một chút, nếu như có thể, ta thậm chí còn muốn tự mình động thủ."
"Thật tuyệt tình nha, lần này thế nhưng là ta đã mang ngươi tới âm Hồn Trì này đó, cũng coi như là cứu được ngươi một mạng."
Thiên Dạ trừng mắt nhìn, ngoài miệng nói vậy nhưng thần sắc không để ý chút nào cười nói:
"Hơn nữa, chúng ta bây giờ thế nhưng là bị Cùng Sinh Chi Khóa gắn liền cùng một chỗ, quan hệ của chúng ta theo một ý nghĩa nào đó so với vị bên cạnh ngươi kia còn thân mật hơn nha."
"Thân mật? Ta chán ghét nữ nhân điên."
"Bởi vì nữ nhân điên sẽ không bị ngươi khống chế, cho nên mới chán ghét sao?"
"Ngươi rất thông minh."
"Nếu như Trường Thiên ca ca ngươi nguyện ý…."
"Thiên Dạ, ngươi lớn hơn ta hai vạn tuổi đó."
"."
Ý cười trên mặt Thiên Dạ cứng đờ.
Không tiếp tục để ý tới Thiên Dạ, Hứa Nguyên mặc dù vẫn muốn hỏi phương pháp phá bỏ Cùng Sinh Chi Khóa này, nhưng nghĩ tới tính tình của yêu nữ này, nàng hẳn tuyệt đối sẽ không có khả năng nói phương pháp này cho hắn biết.
"Sột soạt."
Thân thể có chút phí sức chống lên từ trên mặt đất ướt sũng, hơi có vẻ đau đớn xoa xoa mi tâm, mắt xuyên thấu qua khe hở nhìn về phía Thiên Diễn:
"Thiên Diễn, huyệt mộ này đại khái còn có thể tiếp tục duy trì trong mấy ngày?"
Mật thuật nhân huyệt này cũng không phải là sẽ phong ấn âm Quỷ mãi mãi, lấy thân thể Hạ Tình làm mộ, đối mặt với âm Quỷ cấp bậc Thuế Phàm trở lên cũng hẳn không cách nào tiếp tục được quá lâu.
Hiện tại thương thế của hắn còn rất nặng, thời gian nhân huyệt có thể kéo dài càng lâu liền đại biểu cho thời gian hắn có thể thu nạp âm Hồn dịch càng dài.
Thiên Diễn liếc qua thi thể Hạ Tình, hơi do dự:
"Hẳn là còn có thể duy trì được khoảng một tuần."
Nghe nói vậy, mắt Hứa Nguyên lộ ra một vòng suy tư, tinh tế cảm nhận một chút thương thế ý hồn của chính mình, thấp giọng thì thầm:
"Một tuần a, hẳn là đủ."
"Thời gian một tuần chỉ là thời gian đại khái thôi."
Thiên Dạ bị phơi ở một bên bỗng nhiên xen vào, cười tủm tỉm nhắc nhở:
"Vì lý do an toàn, tốt nhất chúng ta sớm trong ba đến bốn ngày rời khỏi nơi này. Dù sao nếu như đầu âm Quỷ này sớm có thể phá phong ấn, dựa vào trạng thái của ta và Thiên Diễn, ngoại trừ cái kia ra thì trong động đá vôi này chỉ sợ có thêm ba cỗ Phong âm Nhân Huyệt nữa a ~ "
Nói đến đây, Thiên Dạ khẽ cười một tiếng, kiều mị hồn nhiên:
"Nhưng mà lấy thương thế bây giờ của Trường Thiên ca ca ngươi, mặc dù có âm Hồn dịch, thời gian một tuần thật sự đủ a?"
Hứa Nguyên ngoái nhìn, trên dưới nhìn lướt qua đường cong uyển chuyển dưới váy đen của Thiên Dạ, ý vị thâm trường cười khẽ:
"Ta cũng không phải có ý chỉ khôi phục thương thế."
Lại lần nữa nhìn thấy cái thần sắc này, cho dù đã bị bẫy một lần, nhưng Thiên Dạ cũng không bộc lộ khẩn trương chút nào, ngược lại hứng thú hỏi:
"Không phải thương thế? Vậy là ngươi ‌muốn chỉ cái gì?"
"Đến lúc đó ngươi liền biết."
Thời gian lặng yên trôi qua, dưới tẩm bổ của chí bảo dưỡng hồn âm Hồn dịch cùng với các loại đan dược dưỡng hồn khác, ý hồn bản nguyên vốn dĩ đã triệt để bị xé rách của Hứa Nguyên dần dần bắt đầu tạo hình khép lại một lần nữa.
Ngày đầu tiên trôi qua, thân thể vốn dĩ gần như tê liệt đã có thể miễn cưỡng đứng dậy đi lại.
Ngày thứ ba trôi qua, thân thể đã không nhìn ra bất luận dấu hiệu bệnh trạng gì.
Ngày thứ năm trôi qua, Hứa Nguyên đã có thể thử nhô ý hồn ra bên ngoài cơ thể một lần nữa, chỉ có điều thời điểm khi sử dụng ý hồn vẫn sẽ nương theo‌ từng cơn đau đớn như cũ.
Thời gian qua nhanh, thời gian tám ngày thoáng chốc mà qua.
Động rộng rãi hắc ám vẫn yên tĩnh như cũ, thứ duy nhất biến hóa chính là ánh sáng thượng thần của lao tù bằng phù văn đang vây khốn Thiên Dạ đã ảm đạm đi không ít.
Thu liễm công pháp, mới vừa mở đôi mắt ra, Hứa Nguyên còn chưa kịp có bất kỳ động tác gì, bên tai đã lập tức truyền đến thanh âm cười tủm tỉm của Thiên Dạ kia:
"Thương thế khôi phục thế nào rồi? Xem trạng thái của Phong âm nhân huyệt này, chúng ta cũng không sai biệt lắm đến lúc rời đi rồi a ~ "
"."
Hứa Nguyên không phản ứng nàng, ý hồn đơn giản đảo qua động rộng rãi, phát hiện Thiên Diễn không ở đây.
"Ngô, không để ý tới người ta a, đây chính là có ý tốt nhắc nhở, hơn nữa nói thế nào thì chúng ta hiện tại cũng là châu chấu trên một sợi thừng…"
"."
Nghe Thiên Dạ nói dông dài, Hứa Nguyên ấn huyệt thái dương vì thu nạp quá nhiều âm Hồn dịch mà cảm thấy căng lên.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy một nữ nhân nói nhiều như vậy.
Trong tám ngày này, hắn và Thiên Diễn cơ bản không nói chuyện, mà cái miệng của Thiên Dạ đang bị giam trong lao tù phù văn kia lại giống như là súng nổ, chỉ cần vừa có cơ hội liền nói không ngừng.
Cho dù không để ý đến nàng, chính nàng cũng có thể ở trong nơi đó cười khanh khách nói luyên thuyên nửa ngày.
Giống như là người bệnh tâm thần lầm bầm lầu bầu, nhưng hết lần này tới lần khác chủ đề mà nữ nhân này tự quyết định lại khiến cho Hứa Nguyên cảm thấy cực kì hứng thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận