Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 955: Ngoại truyện Thiên Diễn

Lời nói trước khi nàng rời đi cũng không phải là vì nói cho Thiên Diễn biết sự tình, dù sao chính Thiên Diễn đại khái cũng có thể suy đoán ra kết quả.
Điều Thiên Dạ muốn chính là không cho bọn hắn cơ hội giả ngu mạo xưng giết lẫn nhau.
Trực tiếp đâm rách, thiêu phá tầng màng mỏng yếu ớt này giữa hắn và Thiên Diễn, khảo nghiệm nhân tính giữa hai người bọn hắn.
Ngay thời khắc này, Hứa Nguyên phảng phất nghe được thanh âm khinh bạc của Thiên Dạ ghé vào lỗ tai hắn vui cười thì thầm:
"Tới đi, giết nàng, nếu không giết Thiên Diễn tỷ tỷ, nàng thế nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể giết ngươi a ~ "
Trong trầm mặc, Hứa Nguyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, thở dài cười nói:
“Lần sau gặp mặt, ta sẽ đích thân vặn đầu nữ tiện nhân Thiên Dạ kia xuống."
Thiên Diễn trầm mặc trong chớp mắt, thanh âm rất nhẹ:
"Ngươi tức giận?"
Hứa Nguyên không phủ nhận:
"Nhưng mà trong vòng nửa tháng bị nữ nhân này tính kế nhiều lần, hẳn rất khó chịu."
Mặc dù có lúc hắn cũng thích đùa bỡn nhân tính, nhưng lại chán ghét trở thành người bị đùa bỡn, nếu như có cơ hội, hắn sẽ cho yêu nữ đã chết hai vạn năm kia một giáo huấn cả đời khó quên.
Nghe vậy, khóe môi Thiên Diễn câu lên một tiếu dung phức tạp:
"Trực tiếp giết nàng có lẽ nàng ‌cũng sẽ không cảm nhận được bất luận đau đớn gì, thậm chí còn có thể khiến nàng càng thêm hưng phấn."
Hứa Nguyên trầm mặc một chút, lắc đầu bất đắc dĩ cười nói:
"Cho nên ta mới chán ghét loại nữ nhân điên cuồng này, nàng có thể tìm được nhược điểm của ngươi, mà ngươi lại không cách nào bắt được nàng, coi như cuối cùng có giết nàng đi nữa, một chút sảng khoái trả thù cũng không có."
Thiên Diễn cong cong con ngươi, nói khẽ:
"Vậy ngươi phải suy nghĩ thật kỹ xem nhược điểm của nàng là gì a."
"Quả thực."
Hứa Nguyên gật đầu.
"."
Thiên Diễn.
"."
Hứa Nguyên.
Dứt lời, giữa hai người bỗng nhiên lại lâm vào trầm mặc.
Sự thật đã chứng minh, kế hoạch của yêu nữ Thiên Dạ này lại một lần nữa thành công.
Nàng châm ngòi, thành công khiến cho giữa hắn và nàng bắt đầu có ngăn cách, hoặc nói là nghi kỵ.
Cái Mị Thần Ấn Ký trong đầu Hứa Nguyên hắn là đầu nguồn phương thế giới, giữa hai người đã biết rõ lòng dạ.
Thiên Cức Quỷ Liễu là một âm Quỷ đã tiêu tán hai vạn năm, chỉ có thể gửi hi vọng ở phương thức đoạt xá hoàn hồn để trở lại hiện thực, nhưng đối với người nhập huyễn như Thiên Diễn mà nói, chỉ cần giết hắn sẽ có thể làm được chuyện này.
Giống như trận pháp bài trừ, nếu đã có thể dùng vĩ lực thiên địa để cưỡng ép bài trừ, vậy cũng có thể thông qua hủy hoại trận nhãn để làm mất đi hiệu lực từ trong nội bộ của hắn.
Hắn làm ảo cảnh nếu như trực tiếp bị bỏ mình, vậy toàn bộ huyễn cảnh tất nhiên sẽ tan thành mây khói.
Gió lạnh phất qua, đôi mắt Hứa Nguyên rủ xuống, suy nghĩ rất loạn.
Vào thời khắc này, hắn bỗng nhiên có chút không biết nên làm sao bây giờ.
Sau đó, hắn đại khái mỗi giờ mỗi khắc đều phải đề phòng Thiên Diễn đánh lén, mỗi giờ mỗi khắc đều phải nghi kỵ nàng sẽ thông qua phương thức giết hắn để phá hư đầu nguồn cuối cùng thoát khỏi huyễn cảnh hay không.
Hơn nữa càng quan trọng hơn là, bảy năm sống chung đã cho hắn biết rõ cường đại của Thiên Diễn.
Nếu như đợi nàng khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, cho dù hắn có các loại át chủ bài như Mị Thần đạo uẩn, dưới thế cục nhất định phẩi đánh, hắn cũng không phải là đối thủ của nàng.
Quang mang màu hồng hiện lên trong mắt phượng hẹp dài, Hứa Nguyên vô thức liếc qua Quỷ Liễu dưới chân.
Lý tính mà nói, hắn cảm thấy chính mình hiện tại hẳn là nên lập tức giết chết nàng.
Thừa dịp bây giờ hắn còn có thể điều khiển được đầu cổ liễu Thánh giai này.
Dù sao, nhân tính quả thật không chịu được khảo nghiệm.
Thánh Nhân đối oanh nhấc lên bụi mù và sương mù giao hòa lẫn nhau, theo gió lạnh đối lưu giống như lưỡi đao phất qua gương mặt.
Hô hấp Hứa Nguyên hơi gia tốc, cảm tính từng chút từng chút bị bóc ra, sát ý lý tính đang dần dần chiếm cứ não hải.
Hắn và Thánh nữ ván giặt đồ này vốn là địch nhân, giết nàng ở đây, Tướng Quốc phủ sẽ mất đi một đại địch.
Hơn nữa ở bên trong Chư Kiếm cốc này, Quỷ Liễu đã tiêu vong, nhưng vẫn còn có Quỷ Vụ che lấp, hắn cũng không cần lo lắng vị Giám Thiên Các chủ kia có thể thôi diễn truy sát, lấy thực lực của hắn cũng có thể sinh tồn bên trong Chư Kiếm cốc khắp nơi toàn là quỷ vật này.
Muốn giết Thiên Diễn sao…
Bọn hắn cùng nhau đào vong là vì sống sót, mà sống sót là để tìm kiếm đường ra.
Mà bây giờ đường ra đã bày ở trước mắt.
Nói cách khác, tại một khắc hắn bị xác định là đầu nguồn huyễn cảnh này, hết thảy cơ sở hợp tác giữa hắn và nàng cũng đã sụp đổ, thay vào đó là nghi kỵ không tín nhiệm.
Giống như hắn sẽ nghi kỵ Thiên Diễn xuống tay với hắn, và Thánh nữ ván giặt đồ Thiên Diễn này cũng sẽ nghi kỵ hắn phải chăng vì tự vệ mà ra tay đối với nàng.
Nghĩ đến điểm này, Hứa Nguyên hơi có vẻ bực bội, dùng sức đưa tay vuốt vuốt mi tâm.
Mẹ nó, cái gì mà Hắc Ám Sâm Lâm chứ.
Nhưng thời điểm suy nghĩ hiện lên, im ắng kết thúc, phía trên cổ liễu che trời, ngàn vạn cành liễu treo ngược vô số thi hài đã bắt đầu nhẹ nhàng lắc lư.
Một số trong đó lặng yên leo lên trên trụ cột của cổ liễu, giống như rắn hổ mang lặng yên lan tràn mà bò về phía chỗ hai người đang đứng. ‌
Một mảnh yên lặng, thanh âm thanh thúy của thiếu nữ phá vỡ yên lặng:
"Hứa Nguyên, ngươi.. muốn giết ta sao?”
Động tác của ngàn vạn cành liễu bỗng trì trệ, thanh âm của nàng mang theo ý cười, nụ cười rất phức tạp, nhưng thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn ‌kia lại rất bình tĩnh.
Hứa Nguyên trầm mặc một chút, cười giả bộ hồ đồ:
"Cái gì?"
Ánh mắt trong suốt của Thiên Diễn nhìn hắn, đôi mắt đẹp màu vàng kim mang theo một tia buồn cười:
"Ngươi quên rồi sao? Ta thế nhưng có thể nhìn thấy một vài thứ mà các ngươi không nhìn thấy, trong đó bao gồm cả liên hệ giữa ngươi và Quỷ Liễu này."
Hứa Nguyên trầm mặc.
Hắn không muốn giết Thiên Diễn.
Không nguyện ý trên các loại ý nghĩa, bởi vì không muốn giống như tính toán của Thiên Dạ, cũng là bởi vì tình cảm của hắn đối với nàng.
Nhưng ở một khắc tín nhiệm bị sụp đổ này, hai người đã không cách nào quay trở lại loại hình thức ở chung đã từng kia.
Nhìn thần sắc của hắn, Thiên Diễn hừ nhẹ một tiếng, thì thầm nói:
"Có lúc, ta thật sự không hiểu nổi tên hỗn đản ngươi đây."
"Không hiểu cái gì?"
Hứa Nguyên ngước mắt, nhưng không cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận