Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 956: Ngoại truyện Thiên Diễn (tiếp)

Thiên Diễn hít sâu một hơi, đôi mắt nhìn chòng chọc vào hắn:
"Rõ ràng một khắc trước vì có thể giúp cho chúng ta cùng nhau sống sót mà đánh cược cả tính mạng, một khắc sau lại muốn giết ta."
Hứa Nguyên há to miệng, trong đầu hiện lên rất nhiều hình tượng, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu:
"Không giống "
"."
Thiên Diễn sững sờ, lập tức một cỗ chua xót khó nói nên lời lan tràn ra trong lồng ngực.
Không giống.
Đúng vậy a, không giống.
Hết thảy lúc trước hắn làm, hết thảy mọi mạo hiểm, trong đó đều có một cái tiền đề.
Nếu như không làm như thế, bọn hắn đều sẽ chết, mạo hiểm cửu tử nhất sinh mới là đường sống duy nhất bọn hắn có.
Ba búi tóc đen bị cơn gió nhiễu loạn, thân thể nhỏ nhắn mềm mại không khống chế nhẹ nhàng run rẩy.
Thiên Diễn hít mũi một cái, muốn nói rất nhiều chuyện với hắn, muốn ngăn cản mấy lời thống mạ của hắn, nhưng sau khi nhìn thấy cái biểu tình bình tĩnh kia, ngàn vạn lời nói chỉ biến thành một tiếng cười buồn bã trên khuôn mặt tái nhợt.
Vô số cành liễu cứng cỏi dần dần tới gần, dường như phát giác được điểm này, cũng phát giác được chuyện tiếp theo có thể xảy ra.
Thiếu nữ chịu đựng phức tạp chua xót trong lòng, không ngừng chớp đôi mắt đẹp óng ánh nhìn hắn.
Sau đó, bỗng nhiên cười một tiếng.
Một tiếng cười có thể khuynh thành của thiếu nữ, sương mù cuồn cuộn tăng thêm một tia thê mỹ.
Thời gian bảy năm phát sinh rất nhiều chuyện.
Hắn và nàng cãi nhau, cũng động thủ một lần, cũng phát sinh qua những chuyện ngoài ý muốn cảm thấy khó xử khác.
Lúc phiền lòng ý loạn những ngày hắn hôn mê, tâm tư khủng hoảng đối với chuyện hắn bỏ mình sống chết chưa biết.
Mà bây giờ, hết thảy đều sắp kết thúc.
Cũng bởi vì dương mưu của nữ nhân điên kia.
Khóe môi ngậm lấy một vòng ý cười tự giễu, Thiên Diễn chậm rãi nhắm cặp mắt màu vàng óng.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn chính là người như vậy.
Lúc kết thúc, hắn vẫn như cũ ‌là người như vậy.
Một tên khốn kiếp.
Sương mù bị xua tan sau một màn Thánh Nhân đối oanh khiến cho mấy sợi nắng chiếu xuống trên khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân của thiếu nữ, từ từ nhắm hai mắt khiến cho người ta không nhìn thấu ý nghĩ của nàng trong thời khắc này, nhưng lại khiến hắn thấy rõ được dung nhan đỏ bừng bệnh trạng nhưng lại mang theo một sợi tái nhợt của nàng.
Hứa Nguyên siết chặt nắm đấm theo bản năng.
Nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, Hứa Nguyên không tự giác ngoắc ngoắc khóe môi tự giễu, nhưng lại không phát ra được thanh âm nào.
Hắn muốn cười, nhưng yết hầu giống như là bị cái gì đó ngăn chặn, cười không nổi.
"Đát "
Trong yên lặng vang lên một mảnh xào xạc, Hứa Nguyên bước một bước về phía Thiên Diễn.
Khuôn mặt nhỏ của Thiên Diễn trầm tĩnh, cũng không có bất kỳ động tác gì.
Hứa Nguyên chậm rãi đi tới phụ cận của nàng, mà Thiên Diễn vẫn như cũ an tĩnh đứng tại chỗ.
Hứa Nguyên mỉm cười, chậm rãi đưa tay phủ lên gương mặt của nàng.
Trong tầm mắt, hắn chú ý tới thân thể nhỏ nhắn mềm mại của nàng tựa hồ run rẩy một chút.
Nhưng không tránh.
Đầu ngón tay cứ như vậy nhẹ nhàng phất qua gương mặt non mềm của thiếu nữ, giúp nàng vén mấy sợi tóc đen tán loạn ra sau tai.
Mà thời điểm da thịt chạm nhau, Hứa Nguyên quả thật cảm nhận được thân thể của nàng đang run rẩy nhè nhẹ.
Hứa Nguyên nhẹ nhàng hít một hơi:
"Ngươi có lời gì muốn nói với ta a?"
Dứt lời, an tĩnh mấy giây, chỉ có tiếng xột xoạt ‌từ cành liễu dập dờn.
Nửa ngày, Thiên Diễn chậm rãi mở đôi mắt hơi có vẻ đỏ lên, thanh âm bình tĩnh nghe không ra bất kỳ tâm tình gì, hỏi lại:
"Hiện tại ta còn muốn nói gì nữa?"
Hứa Nguyên trầm ngâm trong chớp mắt, thấp giọng nói:
"Ví dụ như, ta đến cùng có phải đầu nguồn huyễn cảnh hay không."
Thiên Diễn nghe vậy cười, nhưng nụ cười càng giống như đang khóc, chuyển ánh mắt:
"Ngươi suy nghĩ một chút xem? Coi như ngươi phủ nhận, trong lòng chúng ta đều nắm chắc, không phải sao?"
Hứa Nguyên lắc đầu, đưa tay nhẹ xoa đầu nàng, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp:
"Ngữ Sơ quả thực thiết lập đầu nguồn trong đầu của ta."
Vừa nói, tròng mắt hắn nhìn về phía từng cục thân cây Quỷ Liễu dưới chân, tự mình nói:
"Quỷ Liễu này muốn đoạt xá ta, làm xúc động đầu nguồn, sau đó ý thức của hắn liền bị đầu nguồn xóa đi, chỉ còn lại bản năng. Mà mị độc ẩn chứa bên trong Mị Thần thụ chủng bị nó phá hủy vừa vặn xông vào bản thể của nó, sau khi ta tỉnh lại, mượn đạo uẩn khống chế được nó."
Thiên Diễn nghe mấy lời này của hắn, cắn cắn răng ngà:
"Ngươi nói chuyện này làm gì?"
Hứa Nguyên ngước mắt nhìn thoáng qua chân trời dần dần bị sương mù bao phủ lần nữa:
"Ta muốn nói, chúng ta cược thắng."
Dứt lời, hắn nhìn chằm chằm nàng, không nói chuyện.
Đối mặt một hơi, gió lạnh phủ loạn tóc đen của nàng, Thiên Diễn thõng tầm mắt xuống, thanh âm ép rất thấp:
"Ngươi đến cùng ‌là muốn nói cái gì?"
Hứa Nguyên mỉm cười, thấp giọng nói:
"Nếu chúng ta đã cược thắng, vì sao ngươi còn ‌mang bộ dáng muốn chết muốn sống này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận