Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 897: Chỉ là chút kinh ngạc mà thôi

Nhìn chằm chằm tấm bình phong công quyên thêu thủy mặc mấy giây, Đường Nhược Phủ bỗng nhiên đưa tay dùng mu bàn tay khẽ vuốt chất liệu bình phong, nói khẽ:
"Xem ra hai người này quả thật dự định sinh sống lâu dài trong mảnh đất này, còn chuyên bắt một đầu quỷ nhện Thiên Thủ nhả tơ dệt lụa."
Hạ Tình cũng nhìn mấy giây, đối diện với tranh vẽ của Thiên Diễn ôn nhu bình luận:
"Nữ tử này đang trên đường tập vẽ, tạo nghệ cũng không tệ.”
"Vạn nhất là nam tử kia vẽ thì sao?"
"Nam tử hạ bút, đường nét không uyển chuyển mềm mại như thế."
"Ngươi ngược lại cũng biết sơ lược đối với mấy loại phong nhã chi đạo này."
Trong lúc nói chuyện, hai người vòng qua bình phong, tiến vào chính đường.
Có điều trong chớp mắt bước vào, chóp mũi Đường Nhược Phủ khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên dừng bước chân.
Nhìn thấy cử động của đối phương đi phía trước, Hạ Tình đi theo phía sau người hắn lập tức cảnh giác, ý hồn tuôn ra, trong nháy mắt bao bọc cả tòa lầu các, sau khi không nhận thấy dị dạng gì, mang theo nghi ngờ hỏi:
"Nhược Phủ, thế nào?"
"Chớ có khẩn trương, vừa nãy chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi."
Đường Nhược Phủ tùy tiện cười nói, chỉ chỉ lư hương đang dâng lên khói xanh lượn lờ nằm ở nơi hẻo lánh trong chính đường, ôn nhu cười nói:
"m Linh Chi, sinh trưởng trong Quỷ Vụ, một loại dược liệu có hiệu quả dưỡng hồn, thua thiệt cho hai người này có thể tìm được cả loại vật hi hãn này."
"."
Hạ Tình nghe vậy ngược lại con ngươi có chút nheo lại, đạp chân xuống, trong chớp mắt liền đi tới phía trước chỗ lư hương kia, đưa tay mở nắp lư, tròng mắt nhìn một cái như có điều suy nghĩ nói:
"Tàn hương trong lò mới đốt hết một nửa, hai người kia hẳn mới rời đi khoảng nửa ngày."
"Nửa ngày sao "
Đường Nhược Phủ ung dung đi đến sau lưng Hạ Tình, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài nhu thuận của nàng:
"Nha đầu ngươi tâm tư ngược lại thật sự tinh tế tỉ mỉ."
"Đây là do ngươi quá mức nhàn tản."
Hạ Tình nghe vậy tức giận lườm nam tử sau lưng một chút:
"Cước trình nửa ngày của Nguyên Sơ cảnh, hai người ngươi và ta đại khái chỉ cần một ngày liền có thể đuổi kịp, có điều chậm thì sinh biến, Giám Thiên Các có một tên Thánh Tôn hay tới lui ở phụ cận đây, nếu như bị hắn gặp được, mưu đồ của chúng ta coi như tất cả đều biến thành công dã tràng."
Nói đến đây, nàng liếc qua món dị bảo hình túi nước trong tay hắn kia, sắc mặt nghiêm túc hỏi:
"Nhược Phủ, cái dị bảo này của ngươi sẽ không phát sinh sai lầm chứ?"
Đường Nhược Phủ có chút bất đắc dĩ, nhún vai:
"Chúng ta kết thành đạo lữ đã mấy chục năm, ta làm việc như thế nào ngươi còn không yên lòng?"
Hạ Tình nghe vậy lập tức trừng mắt liếc hắn một cái:
"Cũng là bởi vì quá quen thuộc với cái tính tình lười biếng này của ngươi nên ta mới có thể không yên lòng! Trước đây những cái chuyện tốt mà ngươi làm kia còn không phải đều là ta tới chùi đít giải quyết hậu quả cho ngươi sao?"
"Ách "
Đường Nhược Phủ bị nói tới mức sững sờ, ngượng ngùng nhỏ giọng nói:
"Vật này tên là Nạp Khí Chuyển Linh Nang, có thể chuyển hóa nguyên khí trong không khí thành linh dịch có thể cung cấp cho tu giả uống được."
Vừa nói, hắn thuận tay đổ nước bên trong túi nước kín đáo ra:
"Ban đầu ta vẫn cho rằng thứ này chỉ là một kiện dị bảo gân gà, dù sao thứ linh dịch này cũng không có tác dụng lớn đối với tu vi hiện tại của ta. Nhưng mà sáu năm trước thời điểm khi ta phá huỷ động phủ của một cừu nhân lại đột nhiên phát hiện, bảo bối này cũng không đơn giản như vậy, nếu như đơn độc thu nạp nguyên khí của tu giả nào đó quá nhiều, uống linh dịch bên trong vào liền có thể nhìn thấy khí tức của người kia lưu lại trong không khí."
Dứt lời, khí tức bên trong lầu các đột nhiên ngưng tụ.
Lấy Đường Nhược Phủ làm trung tâm, một cỗ nguyên khí bắt đầu phun trào ở trong phòng.
Nguyên khí thuận theo đầu ngón tay của Đường Nhược Phủ tràn vào bên trong dị bảo túi nước, lúc đạt tới điểm tới hạn nào đó, một cỗ hấp lực đột nhiên từ trong túi nước bắn ra, bao phủ trọn tòa lầu các.
Cuồng phong gào thét, màn trướng tung bay.
Nhưng cái này chỉ kéo dài trong chớp mắt, hết thảy lại bình tĩnh lại.
Một đôi mắt đẹp của Hạ Tình hơi có vẻ chần chờ, nhẹ giọng hỏi:
"Vậy là được rồi?"
Đường Nhược Phủ cầm túi nước nhẹ nhàng lắc lắc, tiếng nước ừng ực ừng ực từ trong túi nước truyền ra, cười tủm tỉm trả lời:
"Tất nhiên."
Dứt lời, hắn giơ túi nước lên, trực tiếp uống vào một ngụm linh dịch trong đó, lại đưa túi nước tới trước mặt Hạ Tình.
Hạ Tình đương nhiên tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch, dịu dàng lau miệng, lên tiếng hỏi:
"Vậy vật này bao lâu có thể có hiệu lực."
Đường Nhược Phủ chỉ chỉ cửa ra vào lầu các, thấp giọng cười nói:
"Lập tức."
Hạ Tình nghe vậy thoáng sửng sốt ngoái nhìn lại, đã thấy phát sinh biến hóa trong tầm mắt nàng.
Sương trắng vốn dĩ tràn ngập trong không khí, giờ phút này đã có nhiều hơn một chút nguyên khí màu vàng kim và huyết sắc.
Hai màu sắc này phá lệ dễ thấy trong sương mù trắng, một mực kéo dài ra phía ngoài, thẳng đến cuối tầm mắt.
"Đây là…. Nguyên khí của hai người kia?"
"Không phải thì sao?"
Đường Nhược Phủ cười hỏi lại, vỗ vỗ đầu Hạ Tình:
"Chúng ta cần phải đi, nguyên khí lưu lại bên trong nhà này cũng không tính là nhiều, có thể nhìn được thời gian ước chừng khoảng một hai ngày, phải nắm chắc thời gian."
Nhìn nam tử bên cạnh, Hạ Tình uốn con ngươi nhẹ nhàng cười một tiếng:
"Ừm, vậy chúng ta… "
Bạn cần đăng nhập để bình luận