Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 741: Thân thể chân chính cũng không có

Lý Thanh Diễm lắc đầu một cái: “Đây không phải là bởi vì tu vi của người nào đó từ Thuế Phàm cảnh ngã xuống Ngưng Hồn hay sao? Nếu bị người nào nhìn thấy, khó tránh khỏi có người hoài nghi vị phò mã của bản cung”.
Hứa Nguyên cười mỉa một tiếng, nhưng thật ra lại cảm nhận được một phần ân cần từ trong lời nói của công chúa này.
Nàng đang giúp hắn che giấu thân phận.
“Cảm ơn!”
“Hà”
Lý Thanh Diễm cười hừ hừ một tiếng, nhìn về phía Lạc Hi Nhiên, giọng điệu nghiêm túc: “Tiền bối, Man Vương này có từng để lại hậu thủ trên thi thể của mình hay không?”.
Nghe thấy lời này, theo bản năng Hứa Nguyên cũng nhìn về phía Lạc Hi Nhiên.
Hắn tò mò không biết nàng có thủ đoạn gì mà có thể kiểm tra được hậu thủ mà Man Vương lưu lại.
Tuy rằng hàng vạn năm trước Lạc Hi Nhiên là Thánh Nhân, nhưng hôm nay, nàng ngoại trừ có được ký ức và kinh nghiệm thuộc về Thánh Nhân, còn lại thậm chí ngay cả một thân thể chân chính cũng không có.
Hơn nữa, nếu so sánh Mị Thần Anh Thụ lúc trước, Lạc Hi Nhiên chỉ có thể được xem là một khí linh, đến thảm nấm cũng phải mượn đặc tính của Huyết Thần Thạch để điều khiển.
Một cái là linh hồn của vật sống, một cái là linh hồn của vật chết, so với Ngữ Sơ có thể sử dụng được Đạo Vực thì có bản chất hoàn toàn khác nhau.
Về phần thân thể hiện tại của nàng.
Nguyên lý cơ bản thì giống với lúc trước dùng ‘khải giáp’ biến ảo thành Lý Thanh Diễm.
Chẳng qua cấu tạo của một thân thể này là máu thịt bản nguyên của dị quỷ, một thân thể khác là thảm nấm cộng sinh với dị quỷ.
Mà đã từng là dị quỷ Thuế Phàm, Hứa Nguyên cũng hiểu quá rõ ràng thảm nấm đen sì kia.
Thảm nấm kia đơn thuần là một vật liệu sản xuất cộng sinh với dị quỷ, một loại vật liệu tăng cường thân thể cho dị quỷ, cùng với giữ chức năng ‘sạc điện’ bổ sung mệnh nguyên.
Không có ý hồn, không có nguyên khí, không có nối tiếp với gian uyên, chỉ có mệnh nguyên, mà mệnh nguyên là thứ mà chỉ có thể xác dị quỷ làm vật môi giới thì mới có thể sử dụng.
Bằng vào một tấm thảm nấm như vậy cấu tạo thành thân thể, Lạc Hi Nhiên làm thế nào để có thể dò xét thi thể Thánh Nhân.
Trong lúc Hứa Nguyên suy tư, Lạc Hi Nhiên đã hành động.
Không có bất cứ lời hoa mỹ nào, Lạc Hi Nhiên nhảy thẳng xuống chỗ thi thể không đầu của Man Vương Xi Phong, ngay lập tức đặt tay lên ngực đối phương.
Dưới cái nhìn từ phía xa của Hứa Nguyên và Lý Thanh Diễm, tấm thảm nấm mịn như tơ lụa dần dần bao bọc hoàn toàn thi thể khôi ngô không đầu của Man Vương.
Thủ đoạn kiểm tra đo lường cao cấp nhất, thường thường chỉ cần dùng thủ đoạn mộc mạc nhất là tiếp xúc thân thể.
Sau vài hơi thở, lớp ‘tơ lụa’ bao quanh thi thể Man Vương nhanh chóng khô héo mà không có bất kỳ dấu hiệu nào, dường như đã bị hút đi sinh cơ.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt Lạc Hi Nhiên cũng không lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Mặc dù Thánh Nhân đã chết đi, dư uy còn sót lại của thi thể cũng là trí mạng đối với thảm nấm này, càng không bàn tới xâm nhập trực tiếp vào trong đó.
Liếc mắt nhìn hai người ở bên cạnh hố, thanh âm của Lạc Hi Nhiên từ phía xa xa truyền tới: “Điện hạ, trong thi thể Thánh Nhân Man Vương này không có lưu lại bất kỳ dấu vết gì, không có nguy hiểm”.
“Cảm ơn tiền bối”.
Lý Thanh Diễm hành lễ, cao giọng trả lời, rồi ngay lập tức nhìn về Hứa Nguyên ở bên cạnh, hỏi: “Ngươi có muốn đi cùng ta qua đó hay không?”
“Ta đi qua?”
Hứa Nguyên há miệng, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Mặc dù đứng ở khoảng cách này, cách gần một dặm với thi thể của Man Vương, vậy mà hắn vẫn cảm nhận được một loại áp lực nặng nề khó chịu.
Nói một cách bình dân xóa mù chữ, đây là uy áp của Thánh Nhân.
Nói vào bản chất, đây là sau khi Man Vương vẫn lạc, thánh nguyên trong thân thể Thánh Nhân không bị khống chế mà khuếch tán tùy ý ra ngoài.
Áp bức tự trong lòng người.
Cho dù Ngưng Hồn của hắn có bất phàm, nhưng cũng chỉ là một Ngưng Hồn, đi đến gần cũng có xác suất cứ như vậy mà bị đè chết.
Lý Thanh Diễm cười khẽ một tiếng: “Yên tâm, bản cung sẽ bảo vệ cho ngươi”.
Nói xong, hồng ý tán loạn tung bay, loại áp lực nặng nề này biến mất ngay lập tức.
Hứa Nguyên cảm nhận được lớp hào quang xung quanh mình, hỏi: “Vì sao nhất định phải dẫn ta đi qua?”.
Lý Thanh Diễm nhìn vào thi thể Man Vương, giọng nói rất nhẹ: “Ta và ngươi cùng nhau đánh chết Man Vương, thu được cái gì thì cũng sẽ chia đều với ngươi”.
Đôi mắt Hứa Nguyên lấp lóe, lập tức bật cười, giọng điệu mang theo ý trêu chọc: “Đây là nàng lo lắng trong lòng ta tồn tại bất mãn?”.
“Chỉ là bản cung không muốn thiếu nợ ngươi”.
“Nợ nhiều cũng không đè chết người, dù sao nàng cũng nợ nhiều như vậy rồi”.
“Điên Nguyên Lục Hành Quyết, rất đắt, hiện tại là ngươi thiếu nợ bản cung”
“...”. Hứa Nguyên.
“Chậc... Tính toán thật chi li”
“Hừ hừ”
Bạn cần đăng nhập để bình luận