Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 881: Không thành, thì cắt đứt

Thời tiết như phục kích, mưa không ngớt.
Dãy núi trùng điệp chập chùng, thiên khung xanh thẳm bị mây đen bao phủ, nước mưa tí tách tí tách như màn châu rơi xuống, tất cả thiên địa như ở trong một cái lồng bằng màn nước mưa bụi.
Một mảnh dãy núi vô ngần này đều là phạm vi địa vực Chư Kiếm cốc.
Mưa rơi, đôm đốp rung động.
Dưới đáy mảnh rừng rậm cành lá rậm rạp, cây rừng mọc thành bụi, một cự hổ linh xảo lông đen to hơn bốn trượng đang xê dịch tránh chuyển ở giữa những đại thụ cao trăm mét.
Hình thể của nó mặc dù rất lớn nhưng khi di chuyển chạm xuống đất rất im ắng, đệm thịt dưới móng vuốt dữ tợn cơ hồ đã hấp thu tất cả tiếng vang phát ra khi nó chạy, nhưng khi nó xuất hiện vẫn như cũ đưa tới rất nhiều rình mò của yêu thú.
Yêu thú nhập phẩm bên trong Vạn Hưng sơn mạch đều có ý thức lãnh địa rất mãnh liệt, nhưng khi mãnh hổ này đi tới, mặc kệ khí tức người đến có mạnh hơn nó đi chăng nữa, các loại yêu thú đều sợ hãi tránh lui.
Bởi vì trên tấm lưng rộng lớn của Hắc Hổ đang có một vị công tử cẩm bào đang nằm ngửa nhắm mắt dưỡng thần.
Hơn nữa bởi vì không trung phía trước Hắc Hổ đang có một thiếu nữ chân trần váy trắng đạp không phi nhanh.
Không biết qua bao lâu,
"Thiên Diễn, ta ngủ bao lâu rồi?"
Thanh tuyến ôn nhuận như ngọc của nam tử bỗng nhiên vang lên trong rừng mưa rơi.
Nghe được thanh âm này, thân hình khổng lồ của Hắc Hổ vô thức rùng mình, lập tức cúi đầu yên lặng đi đường.
Thiếu nữ phía trước dường như không nghe thấy, cũng không có chút ý tứ nào muốn đáp lời.
Nhìn thấy một màn này, Hứa Nguyên cười nhẹ lắc đầu, chống thân thể dậy vuốt vuốt lông tóc nhu thuận sau đầu Hắc Hổ.
Hổ yêu này xem như phương tiện giao thông mà hắn tìm được.
Bởi vì cái gọi là Thiên Dạ Thánh nữ kia hắn tạm thời vẫn không thể vận dụng nguyên khí, tự thể nghiệm lại quá hao tổn tâm thần, dứt khoát bắt con yêu thú này làm tọa kỵ.
Mà phương pháp thuần phục đầu Hắc Hổ này tất nhiên là học theo tảng băng lớn lúc trước. Tảng băng lớn…
Nhớ tới cái tên này, đôi mắt Hứa Nguyên lấp lóe, trong mắt vô thức bộc lộ một vòng hồi ức.
Nhìn cảnh sắc rừng rậm chung quanh nhanh chóng rút lui, hắn nhớ rõ lúc trước hắn và nàng cũng là loại trạng thái này.
Hai người một hổ, lao vùn vụt giữa khu rừng.
Chỉ có điều Bạch Hổ lúc trước đã biến thành Hắc Hổ, mà nàng lúc trước cũng thay đổi thành nàng hiện tại.
Nghĩ đến điểm này, Hứa Nguyên khe khẽ lắc đầu, cười khổ một tiếng.
Thật sự là thời tiết mưa phùn luôn khiến nhiều người buồn sầu vô cớ.
Nàng… hẳn là còn đang ở bên ngoài chờ hắn, chỉ là không biết bên ngoài đã trôi qua bao lâu rồi, cũng không biết thời điểm gặp lại, hắn có thể đã triệt để quên nàng hay không.
Thu liễm suy nghĩ trong lòng, Hứa Nguyên đưa mắt về phía Thiên Diễn trên không trung.
Bảy ngày này, bệnh tình Thiên Diễn ngày càng chuyển biến xấu.
Không phải là mị độc, mà là cái miệng còn ngại của nàng.
Một tháng trước mặc dù Thiên Diễn có tức giận nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ nói đôi lời với hắn.
Từ sau chạng vạng tối ăn lẩu nói chuyện đó, nữ nhân này một câu cũng không nói với hắn.
Mặc kệ hắn nói cái gì nàng đều không để ý tới hắn.
Giống như biến thành tảng băng nhỏ lúc mới gặp.
Thậm chí ngay cả thời điểm trừ bỏ mị độc theo thông lệ của bọn hắn hôm qua, Thiên Diễn cũng chỉ treo một gương mặt lạnh lùng, nhắm con ngươi nhẫn nhục chịu đựng đối với hành động hắn.
Cho dù hắn thừa dịp cơ hội đùa giỡn nàng, sau khi Thiên Diễn phát hiện cử động làm loạn của hắn cũng chỉ mở to mắt lạnh lùng liếc hắn một chút.
Đối với loại biến hóa này của Thiên Diễn, Hứa Nguyên hắn cũng không tiến hành bất luận truy vấn hay vãn hồi gì.
Hết thảy hành vi của hắn đều giống như thường ngày.
Đùa giỡn, nói chuyện phiếm, nấu nướng, một đường làm bạn.
Nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp nhỏ nhắn mềm mại phiêu diêu trong mưa gió kia, ánh mắt Hứa Nguyên nhẹ nhàng mà u tĩnh.
Tu vi của nàng mặc dù sâu, nhưng trên phương diện tình cảm vẫn giống như chim non ngây thơ.
Dùng hết toàn lực ngụy trang, trong mắt hắn cũng chỉ là che giấu bối rối đáng yêu.
Tình cảm của Thiên Diễn đối với hắn, Hứa Nguyên vẫn luôn có thể nhìn ra được, cũng biết vì sao nàng luôn trốn tránh xuyên phá tầng cửa sổ giấy giữa hai người.
Mà ngày đó hắn trực tiếp thiêu phá tầng cửa sổ giấy này.
Thành, liền cùng một chỗ.
Không thành, vậy liền cắt đứt.
Loại cách làm lấy lui làm tiến này gần như lấy thứ mà Thiên Diễn mấy năm vẫn luôn trốn tránh trong nháy mắt gác ở trên bờ vai nhỏ yếu của nàng.
Thiên Diễn là một nữ nhân rất lý tính.
Điều này cũng khiến cho nàng không biết nên đưa ra lựa chọn như thế nào, càng không biết chính mình nên đối mặt hắn như thế nào.
"."
Mưa rơi tí tách, nước đọng thuận theo lớp màng mà ý hồn hình thành để tránh mưa trượt xuống hai bên.
Hứa Nguyên đưa tay vuốt vuốt mi tâm, cảm giác trái tim có chút nhói nhói.
Hắn đột nhiên cảm giác được, đối với Thiên Diễn mà nói đây là rất tàn nhẫn.
Cách làm này kỳ thật chính là tự mình lựa chọn trốn tránh, sau đó đẩy hết thảy áp lực cho Thiên Diễn.
Tình cảm của mình và lợi ích tông môn.
Cũng như hiện thực trong huyễn cảnh và sau khi trở về hiện thực bên ngoài.
Trong lúc suy nghĩ, cảm xúc trong lòng Hứa Nguyên dần dần khôi phục lại trạng thái nhẹ nhàng.
Mặc dù không đành lòng, nhưng hắn cũng không cảm thấy hối hận hoặc là áy náy đối với cách làm của mình.
Chẳng bằng nói, nếu như không làm, như vậy hắn mới hối hận.
Nếu như không động tình, thuận theo tự nhiên là được.
Nếu đã động tình, vậy thì không từ thủ đoạn.
Hắn cũng không muốn vì cái tương lai không biết khi nào mới có thể trở về kia mà hiện tại mãi không cất bước.
Nhân sinh trăm năm, mọi thứ lo trước lo sau, chỉ lưu lại tiếc nuối, há không uổng phí một lần đi tới cuộc đời này.
Coi như cuối cùng có thất bại, vậy tối thiểu cũng đã từng cố gắng.
Sáng sớm hôm sau, tia nắng ban mai chiếu đến, nắng ấm màu vàng kim vẩy xuống đại địa, điểm điểm hạt sương đọng trên lá cây rừng, tiếng ve kêu chim gáy bởi vì màn mưa mà tán đi lần nữa quay trở về, một mảnh sinh cơ bừng bừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận